Tibu thì coi như đã bất lực, nước Pháp qua xa xôi, hơn nữa Tibu đã nhắm mắt chấp nhận mọi chuyện, hai con người giờ đã có hai lối đi riêng, mọi thứ chẳng thể níu kéo thêm được nữa vậy cứ để nó đi, trôi qua một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Đau buồn nào rồi cũng phải vượt qua, gục ngã rồi cũng phải đứng dậy. Cuộc sống Tibu giờ đây trôi qua một cách nhẹ nhàng. Mỗi tối, họ, Tibu và Jenny vẫn cùng nhau bước đi trên những con đường quen thuộc, họ vẫn nắm tay nhau đi mãi đi mãi đến khi trên đường không còn nhiều người qua lại. Họ vẫn cùng nhau nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác yên tĩnh mỗi đêm.
Jenny biết được rằng thời gian trôi qua, rồi vết thương cũng sẽ lành lặn. Những lúc cô đơn, chỉ cần ở bên cạnh Tibu là Jenny sẽ trở thành một phần cuộc sống của anh ấy. Rồi hình ảnh Sunny trong tâm trí anh ấy cũng sẽ nguôi ngoai. Sau cái ngày Sunny đột nhiên nghỉ học và đi Pháp, Tibu mới là người kì lạ nhất. Anh ấy chẳng tỏ vẻ đau buồn chút nào, cứ thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn đi học đều đặn, chẳng nhậu nhẹt, cũng chẳng chơi bời gì cả. Mọi thứ bình thường đến kì lạ. Cứ như Tibu không còn yêu Sunny nữa.
- Anh nè. Jenny khoác lấy tay Tibu, rồi nhìn một cách chăm chú.
- Gì đó em?
- Khi anh tốt nghiệp, mình cưới nhau nhé. Anh sẽ về coi công ty du lịch của nhà mình, còn em thì coi khách sạn. Em muốn được thấy anh mỗi buổi tối trước khi đi ngủ và mỗi buổi sáng thức dậy. Nha anh?
Tibu chẳng mảy may suy nghĩ, cũng không chần chừ chút nào:
- Ừ, mình sẽ cưới nhau.
Nghe đến đó thì Jenny ôm chặt lấy Tibu, trong lòng bỗng thấy vui sướng vô cùng. Họ ngồi sát vào nhau, đêm Sài Gòn se lạnh, Jenny hát nho nhỏ, nhẹ nhàng và chậm rãi… Tibu nhắm mắt, khẽ thở dài…