Logo
Trang chủ

Chương 108

Đọc to

- Hey Trung, mày làm gì ở đây vậy?

- Tao buồn quá Tibu ơi, tao chẳng có bạn bè gì hết.

- Nói bậy gì vậy, mày luôn có tao, thằng Beo, thằng Long…

Nó cúi gằm mặt xuống, giọng hạ thấp rồi hỏi Tibu:

- Sao tao không có cha mẹ?

- Tao… tao… mày đừng buồn mà, mày có gia đình, là tụi tao đây.

- Gia đình? Mày? Vậy sao mày lại để tao chết hả Tibu?

- Tao xin lỗi, tao đã không bảo vệ được mày.

Nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt thằng Trung bắt đầu thay đổi và trở nên đáng sợ, những gân máu đỏ rực hằn lên khuôn mặt, đôi mắt dần trắng dã. Nó đứng dậy nhìn Tibu lồng lộn rồi la hét:

- Vậy sao ngày đó mày không chết mà lại là tao hả?????????? Ai cướp đi bao nhiêu cái xuân xanh của tao, lấy đi tuổi trẻ của tao.

- Tao… tao… xin lỗi Trung à.

- Giờ tao đòi lại thứ mày nợ tao !!!!!!!!!!

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, thằng Trung lấy đâu ra con dao, đâm Tibu một cách mạnh mẽ và dứt khoát, ngay vị trí mà 6 năm trước đây đã lấy đi sinh mạng của thằng Trung. Tibu chẳng kịp ú ớ tiếng nào. Nó là một giấc mơ thôi mà, nhưng sao lại quá đau vậy. Ê buốt khắp cả vùng bụng, như là hàng triệu mũi kim đâm vào… bắt đầu không thở được vì ê ẩm….

….

Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN