Nếu ai đó bán vé để trở về quá khứ, hãy để lại cho tôi. Dù cái giá phải trả cao cỡ nào, dù là phải bỏ sinh mạng nhỏ bé này ra để mua nó, tôi cũng gật đầu chấp nhận. Không phải là để thay đổi quá khứ, chỉ đơn giản là tôi sẽ trở lại cái ngày đầu tiên trong lớp học, cái ngày mà tôi đã gặp một nửa của mình, và chỉ để nhìn thấy cô ấy. Bởi vì giờ đây tôi thật sự rất nhớ cô ấy, rất nhớ…
Đà Lạt nhỏ bé mà cũng kì cục, mỗi khi con người ta buồn và chất đầy tâm trạng thì nó lại mưa phùn, có khi sương mù buông xuống dày đặc. Lang thang cả ngày mãi, giờ đây trong cái màn đêm lặng lẽ và cô đơn, Tibu lại đứng trên ngọn núi mà bên cạnh là quán café Đà Lạt Night ngày nào. Cái khung cảnh vốn dĩ rất lãng mạn cho các đôi tình nhân yêu nhau, nơi đây có thể ngắm toàn cảnh phố Đà Lạt ban đêm, muôn vàn ánh màu của hàng triệu ánh đèn khác nhau.
Thỉnh thoảng từng cơn gió khẽ lùa, Tibu rùng mình, sương buông xuống ướt hết tóc và vai rồi. Nhưng lạnh lẽo giờ đây cũng làm được gì, có ai đó để chia sẻ hơi ấm với Tibu đâu, hai bàn tay lạnh buốt và tê tái cả rồi, lạnh buốt và tê tái… như trái tim của Tibu lúc này, ừ mà cũng chẳng phải vậy, bởi trái tim đã tan thành nhiều mảnh tự lúc nào rồi, mà chẳng ai có thể hàn gắn nó lại được nữa.
Đang trầm ngâm suy nghĩ và nhìn xuống khung cảnh phía dưới thì điện thoại Tibu chợt rung lên, đầu dây bên kia là Việt.
- Nghe nè Việt. Tibu trả lời.
- Chuyện mày nhờ tao làm xong rồi, cả gia đình nó giờ đã chuyển xuống Bảo Lộc ở rồi, không còn ở đây nữa. Việt nói.
- Vậy sao, có điều gì khác thường không?
- Có nhiều điều mày à, khoảng ba năm trước, ngày nó phá sản cũng là ngày đứa con nó bị chết ngay sau khi sinh.
- Thật sao? Có khoảng thời gian chính xác không?
- Tháng 5 thì phải. Gia đình nó đúng là gốc Ninh Thuận. Sao vậy, có chuyện gì hả mày?
Tibu cười nhạt trong điện thoại, chẳng phải vì vui vẻ gì, mà hình như là đang cười chính bản thân mình.
Đề xuất Tiên Hiệp: Phổ La Chi Chủ [Dịch]