Tibu cảm thấy thật mỏi mệt và quá đau đớn, khi nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc, sẽ là cái chết hay là một cuộc sống mới? Chỉ là tâm trí và cơ thể Tibu dường như không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Tibu cứ chạy xe mãi không dừng, cứ đi mãi, đi mãi. Mắt nhòe đi và cay xè, không hiểu là vì nước mắt hay vì mồ hôi ướt đẫm trên trán chảy xuống. Điểm bắt đầu hình như luôn là điểm kết thúc mọi chuyện, nó như là một vòng tròn luân hồi trong cuộc sống.
Tibu lại chạy xe trở về đồi thông tin trong vô thức, Sunny đã đi tự lúc nào rồi. Như thế cũng hay... Tibu dựng xe nằm ngang trên đồi, cũng chẳng còn chút sức nào mà gạt chân chống. Thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng, cũng chẳng cần phải gồng mình lên mà chịu đựng. Tibu ngồi dựa mình vào gốc cây, nhắm mắt lại và cảm nhận xung quanh. Từ những âm thanh nhỏ nhặt nhất, tiếng chim kêu ríu rít, những tán cây rì rào vuốt ve nhau như thể đang vui vẻ chào đón ánh nắng. Riêng phần Tibu, ánh nắng mà Tibu vừa đón nhận, nó vô cùng ấm áp, thanh bình và yên ả…
“Chào các bạn, mình tên là Sunny, rất vui vì được là một trong những thành viên của lớp này.”
Ngày đầu tiên gặp cô ấy, Tibu đã biết rằng mình chẳng cần đến một phút để nói lời yêu thương, chào đón những cảm xúc đầu đời. Nó đến rất nhanh và vô cùng mãnh liệt. Cái sức hút từ hai chữ "tình yêu" đó, hình như là vô hạn và không bao giờ có điểm dừng. Khi lớp phó cất lên những tiếng hát như tự giới thiệu bản thân mình với mọi người, đó cũng là giai điệu thức tỉnh cái tình yêu mạnh mẽ và vô tận trong trái tim người con trai mang tên Tibu. Dù nó không đủ hay đến mức khiến con người ta phải khơi dậy những cảm xúc sâu tận bên trong mình, dù nó không đủ hay đến mức khiến con người ta phải điên đảo và hâm mộ, nhưng nó là một bài thánh ca được vang lên từ thiên thần mang tên Sunny đối với Tibu.
Trong tiềm thức, Tibu biết rằng mình lại tiếp tục lạc vào những giấc mơ. Có lẽ Tibu đã thiếp đi từ lúc nào vì mệt mỏi. Vẫn cái hành lang dài thăm thẳm và dường như không có lối ra, Tibu cứ bước mãi. Tiếng bước chân lộp cộp cứ vang lên từng bước một và vọng lại từ nơi rất xa. Tiếng hét vì đau đớn lớn dần và gần với Tibu, tim Tibu như ngừng đập khi nhận ra giọng người con gái đang thét lên vì đau đớn đó chính là Sunny. Tibu gồng mình chạy thật nhanh, như dồn hết chút sức cuối cùng để đến với Sunny. Khi mà những hình ảnh của Sunny đập vào mắt Tibu, là lúc tay chân Tibu dần trở nên run rẩy, tâm trí bấn loạn. Cô ấy đang nằm đó, tay ôm bụng, khuôn mặt chất chứa đầy đau đớn và buồn bã, máu vương vãi trên khắp sàn nhà, miệng Sunny không ngừng la lên vì đau đớn.
“Tibu ơi, em đau quá. Cứu con em, cứu em.”
Cơ thể Tibu như đông cứng, bất động đứng đó và nhìn xuống Sunny. Mắt Tibu ướt đẫm vì nước mắt, không thể cử động, không thể làm gì. Tibu nắm tay thật chặt, như phá tan cái băng đang đông cứng cơ thể mình, cái đau đớn bắt đầu lan tỏa khắp bàn tay Tibu. Xương ngón tay nứt lách tách, máu chảy xuống nhỏ giọt và ướt đẫm dưới đất.
“Em đau quá anh ơi, anh giúp em được không? Anh nói yêu em và sẵn sàng làm mọi thứ vì em mà, anh chịu nỗi đau này thay em được không?”
“Em sẽ chết mất, anh sẽ không bỏ rơi em đúng không? Em xin lỗi vì đã làm những điều ngu ngốc, người đó quá tệ bạc và bỏ rơi mẹ con em như thế này.”
Và rồi những hình ảnh Sunny dần nhạt nhòa trước mắt Tibu, không có cách nào để Tibu níu giữ Sunny lại. Khi mà Sunny tan biến, cũng là lúc Tibu hét lên thật lớn, vì đau đớn hoặc cũng có thể là vì không làm được gì. Dường như nỗi đau đó nó bắt đầu chuyển sang Tibu và trải dài lên khắp cơ thể. Giấc mơ này, giấc mơ này… hình như nó muốn Tibu phải cảm nhận những gì Sunny đã từng phải chịu đựng.
Biết bao nhiêu đau đớn Tibu đã trải qua, nhưng lần này, nó mới chính là nỗi đau kinh khủng nhất. Bụng Tibu thắt lại, tưởng chừng như ruột gan đang lồng lên nhau và đứt ra từng khúc một. Trong tiềm thức của mình, không phải là Tibu đang sợ hãi, không phải Tibu muốn nó dứt ra thật nhanh, mà Tibu muốn nó hãy đến một cách đầy đủ nhất. Tibu lại bật khóc, không vì đau đớn, chỉ là quá thương xót cho Sunny…