Logo
Trang chủ
Chương 50

Chương 50

Đọc to

## Chap 49:

Cả hai vẫn đung đưa theo tiếng nhạc, chân vẫn di chuyển theo từng giai điệu. Tay trong tay, Jenny khẽ dựa đầu vào vai Tibu….

_ Hay mình cứ vờ như yêu nhau đi anh!

Tibu im lặng không nói gì.

_ Em chỉ muốn được hạnh phúc bên anh một thời gian mà thôi, dù là rất ngắn cũng được. Hãy để em sưởi ấm con tim anh trong thời gian này được không…? Thời gian mà ánh mặt trời không tỏa sáng tới anh… Hãy trả lời em được không…? Tibu!!!

…..

Đêm Sài Gòn thật tuyệt, từng cơn gió mát khẽ lùa vào từng làn tóc nâu của Jenny, rồi lại phân tán cái mùi hương quyến rũ đó đi khắp nơi, cứ như cơn gió mát của mùa xuân vậy. Không phải như là tia nắng ấm áp của mặt trời, mà Jenny như là cơn mưa đối với Tibu, cơn mưa đối với sa mạc khô cằn, dường như đang chết dần chết mòn bởi các vết nứt do mặt trời để lại.

Chỉ là đôi bàn tay nhỏ nhắn và êm ái đang xoa dịu trái tim không còn nguyên vẹn bởi những vết cắt và chỉ là bởi hình bóng một người con gái.

Liệu thời gian có làm lành được các vết thương…?

Liệu quá khứ có bị lu mờ bởi tương lai…?

Có thể nào, một ngày đẹp trời nào đó Tibu sẽ không còn nhói đau mỗi khi nhớ đến cái tên Sunny.

Anh… anh sẽ hết yêu em chứ Sunny? Có thể không…?

Mọi suy nghĩ của Tibu bị đánh bật khi Jenny khẽ ôm lấy Tibu. Một cái ôm thật chặt tưởng chừng như không thể thở được, chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc…

Rằng Jenny nhớ Tibu.

Rằng Jenny không muốn xa Tibu một phút nào.

Và rằng…. Jenny yêu Tibu.

Suốt quãng đường còn lại, cả hai không nói với nhau câu nào. Jenny thì cứ mãi ôm chặt lấy Tibu cứ như là sợ Tibu sẽ đi mất vậy….

Có lẽ trong cuộc sống này, khi trái tim bạn bị tổn thương vì một ai đó, thì sẽ có một người khác đến và xoa dịu những nỗi đau đó. Vấn đề là bạn có nhắm mắt chấp nhận để những nỗi đau đó đi qua, và đón nhận những điều mới mẻ hay không….

Rồi xe cũng đến trước nhà Jenny, bước xuống xe, Jenny vội vàng quay lại ôm lấy Tibu.

_ Cám ơn anh về buổi tối hôm nay, em thật sự đã rất vui. Một ngày hạnh phúc và đầy ý nghĩa đối với em.

_ Ừ, không có gì đâu mà em cám ơn vì anh cũng thấy rất vui. Lâu lắm rồi anh mới được vui vẻ và thoải mái như thế này.

Jenny buông Tibu ra, nhìn Tibu rồi nói.

_ Có thật không anh?

Tibu thoáng nhìn Jenny rồi trả lời:

_ Thật mà.

Cười một cái đáng yêu, như bông hoa chớm nở trước mỗi bình minh, một thoáng chợt ngại ngùng bởi ánh mắt của Tibu, Jenny khẽ cúi xuống thẹn thùng vu vơ đá mấy hòn đá nho nhỏ….

_ À Tibu nè, em có một tin vui muốn báo cho anh biết.

_ Gì vậy em? – Tibu hơi tò mò.

_ Việc nhập học của anh, ba em lo xong hết rồi ạ. Anh đừng lo, vì học cùng ngành nên mọi chuyện không khó như anh tưởng đâu. Với lại ba em có quen với hiệu trưởng nên không có một chút trở ngại nào hết nè. – Jenny hớn hở nói.

_ Cám ơn em nhiều lắm. Không biết phải làm sao để trả hết cái ơn này cho em và gia đình. – Tibu chợt ngại ngùng.

_ Ây, anh đừng vậy mà. Em giúp anh với vị trí như một người bạn thôi. Với lại muốn cám ơn em thì mấy ngày nữa ăn cơm với gia đình em rồi nói với ba em nhé. Hì hì.

_ Ừ, thôi được rồi. Có gì anh sẽ liên lạc với em nè. Em ngủ ngon nha, tiểu thư xinh đẹp!

Jenny bước đến sát Tibu, khẽ hôn lên má Tibu một tiếng:

Chụt…………..

_ Ngủ ngon và ấm áp nhé hoàng tử lạnh lùng của em…

Đêm về, nằm trăn trở hoài mà Tibu không thể nào ngủ được. Tibu thấy trong lòng bồn chồn và rạo rực đến lạ lùng. Tibu lo lắng về cái ngày nhập học. Không biết mọi chuyện rồi sẽ như thế nào, có được suôn sẻ như Tibu mong đợi không. Bất chợt Tibu nghĩ về cô bé với mái tóc và đôi mắt nâu… Và cô gái với mái tóc đen dài cùng đôi mắt to tròn đen láy…

Tibu giật mình tỉnh giấc, bước tới cửa sổ. Mở rộng cánh cửa hít một hơi thật dài…

“ Đã bình minh rồi, ngày mới đã tới, mình đã mong ngày này từ rất lâu, rất lâu …. Phải không Tibu….”

Mồi điếu thuốc Marlboro ưa thích của mình, Tibu nhắm mắt lại, tận hưởng cái không khí buổi sáng sớm hấp thu những cái tinh hoa nhất trong ngày, như để chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay, ngày về… về với tất cả những gì thân thuộc nhất, tất cả những gì quý giá nhất đối với cái tên Tibu trong thế giới này.

Tibu nhìn mình trong gương, từ từ cạo những sợi râu đang dài trải khắp dưới cằm và hai bên má.

“ Mày già rồi Tibu à”. Tibu chợt cười. Thêm 1 ít wax cho mái tóc bồng bềnh của mình. Tibu tự nhủ “ Nhưng mày vẫn còn phong độ ổn lắm…”. và cười phá lên.

Bước tới tủ quần áo đã lâu không sử dụng.

Tibu nhìn vào và tự nói với bản thân.

“ Phải mặc cho chúng mày cũ bớt thôi, tao bỏ bê tụi mày lâu rồi !”.

Quần Levi's đen, áo sơ mi Armani, dây nịt Prada và cuối cùng, đôi giày Converse trắng ưa thích của mình, “ Quá hoàn hảo cho ngày hôm nay” Tibu hài lòng.

Ngôi trường mới lạ lẫm nhưng lại quen thuộc với Tibu. Những ký ức về nó, cả cuộc đời Tibu cũng không bao giờ quên được. Dĩ nhiên nó không thể nào so sánh với trường cũ của Tibu, nhưng nó lại chứa đựng thứ Tibu cùng một lúc trốn tránh và tìm kiếm bấy lâu nay… Tibu thầm cảm ơn Jenny về mọi chuyện có lẽ cái ơn mà Jenny bấy lâu nay giúp đỡ Tibu, cả cuộc đời trả cũng không hết được.

Leo hết 4 tầng thang bộ mới tới được lớp học. Phải nói là trường này quá nhỏ để gây khó khăn cho một sinh viên mới tìm được lớp học của mình. Một ngày hồng nhạt trải đều khắp lớp, các bạn nữ dịu dàng trong áo dài sắc hồng… Mọi con mắt đổ dồn về phía Tibu…

Không còn cảm giác lạ lẫm và sự sợ hãi, không còn cảm giác cô độc và ngột ngạt… Tibu thầm cảm ơn người đã biến Tibu thành một người hoàn toàn mới như ngày hôm nay.

_ Bạn là ai vậy? Sinh viên mới sao?

_ Bạn từ lớp nào đến đây học à?

…. Mọi câu hỏi đổ dồn vào Tibu, đa số là các bạn nữ.

Tibu đứng dậy và trả lời:

_ Chào các bạn, mình mới chuyển trường tới đây và là sinh viên mới của lớp này. Mong các bạn giúp đỡ.

Cái hoàn cảnh bị mọi người xúm lại hỏi về mọi thứ, rồi xin sđt được giải thoát khi thầy giáo chủ nhiệm bước vào. Vừa thấy Tibu, thầy đã gọi Tibu lên.

_ Em là cháu hiệu trưởng phải không?

_ Dạ. – Tibu lí nhí trong miệng và xém bật cười. Trong lòng đang nghĩ không biết mình có ông bác làm hiệu trưởng từ lúc nào, mà có khi đó lại là bà cô.

_ Tôi không cần biết anh là con ai, cháu ai. Vào lớp này phải tuân thủ tất cả nội quy của lớp và trường, không là tôi đuổi hết. - Thầy dằn mặt.

_ Nhân tiện, tôi tên Tuấn.

_ Dạ em biết rồi ạ. Cảm ơn thầy quan tâm.

Thầy Tuấn nhìn khá trẻ, chỉ ngoài 30, Dáng người cao ráo, chắc trên 1m7. Chỉ có điều giọng nói hơi ẻo lả cùng khuôn mặt quá nghiêm khắc, hai thứ tưởng khắc với nhau khiến Tibu cảm thấy khá buồn cười.

_ Cả lớp nghe đây, giờ tôi lên văn phòng có việc. Lớp trưởng đâu, phổ biến mọi thứ cho sinh viên mới đi.

Rồi Tibu trở về chiếc ghế cuối quen thuộc của mọi thời đại đi học, mắt không ngừng dõi theo dáng người nhỏ bé, với mái tóc ngắn cắt ngang vai, không còn dài như ngày nào nhưng vẫn đen óng bóng mượt, đôi mắt đó… vẫn to tròn đen láy đang nhìn và bước đến phía Tibu…..

………………………….}
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Vớt Thi Nhân (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN