Logo
Trang chủ

Chương 64

Đọc to

Không ngọt ngào, không êm dịu như trước kia, không còn chậm rãi, từng giác quan không bị tê dại đi nữa, nhưng... Trái tim vẫn thế, vẫn đập nhanh tưởng chừng như sắp vỡ ra, vẫn không thể thở được vì tất cả giác quan, tất cả những cảm xúc dường như dừng lại, chỉ để cảm nhận một điều... rằng đó không phải là một giấc mơ...

Lúc Sunny giật mình hiểu những điều đang xảy ra thì cũng không kịp nữa rồi, tibu đã đặt lên môi Sunny một nụ hôn. Nhưng chỉ ngay sau đó, Sunny liền dùng hết sức mình đẩy tibu ra, không nói một lời nào, từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra trên hai đôi mắt. Sunny lau nó thật nhanh rồi quay đầu lại chạy đi...

Cứ một lần nhìn thấy nước mắt của Sunny rơi là tim tibu lại đau thắt lại, một cảm giác cồn cào khó chịu trỗi dậy và cắn xé tibu. Tibu liền đuổi theo Sunny, nắm lấy tay Sunny.

- Sao vậy Sunny, mình... mình xin lỗi... Nhưng mình thật sự yêu bạn.

Sunny vừa khóc vừa nói:

- Tibu... làm sao... làm sao để bạn mới buông tha cho mình, làm sao để bạn cho mình được sống bình yên đây. Làm ơn đi mà!

- Nhưng...!!!!!!!!!!!

Tibu vừa định lên tiếng để làm mọi chuyện trở nên rõ ràng thì... r...ầ...m... mmm!!!!
Tibu bị đạp văng ra phía cửa, tạo nên một tiếng động lớn. Chẳng khó để nhận ra đó là thằng Văn Đạt, nó cùng đám bạn đang đứng trước mặt tibu.

- Ê thằng kia, nó đã bảo không thích mày rồi mà sao mày cứ lẽo đẽo theo nó vậy hả? Bị đấm chưa sợ hả mày? Tao cấm mày đụng đến nó, Sunny là bạn gái tao. - Văn Đạt lớn tiếng.

Phải mất năm giây để tibu định hình và suy nghĩ những điều Văn Đạt mới nói, nét mặt bộc lộ sự bất ngờ một cách rõ ràng, rồi nhìn về phía Sunny như đang cầu cứu một lời giải thích. Nhưng Sunny vẫn đang khóc, rồi chạy về phía nhà vệ sinh.

Lợi dụng lúc tibu đang nhìn Sunny, Văn Đạt định đấm tibu thêm một cái, nhưng nhanh như cắt, tibu chụp lấy tay nó lại, siết thật chặt và nói:

- Thằng nhóc con như mày, lần trước tao đã bỏ qua mọi chuyện rồi mà mày cứ thích gây hấn là sao? Tao đã nói gì? Một lần nữa là tao giết mày mà, sao mày không nghe hả?

- Mày thì làm được trò trống gì, muốn chơi không? - Văn Đạt đáp trả bằng một giọng nói đầy khiêu khích.

Mọi người chạy vào can ngăn. Tibu cũng không có chủ ý đánh nó ở trường, bèn trừng mắt rồi nói:

- Riêng mày, lúc nào cũng tỏ ra ghê gớm phải không? Để tao cho mày biết thế nào là hai chữ giang hồ. Hôm nay mày may mắn đó, vì tao không muốn có chuyện gì xảy ra ở trong trường, tao cũng không muốn có chuyện gì ảnh hưởng đến lớp và Sunny. Ngày mai tao sẽ tới tìm mày, ngay tại nhà mày. Và mày sẽ phải quỳ xuống xin lỗi tao!

Nói rồi tibu nắm chặt hai tay mình lại, quay lưng đi về nhà, bỏ giữa chừng buổi học, mặc kệ những lời chửi bới của thằng Đạt phía sau...

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Có Thể Giác Ngộ Vô Hạn
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN