Logo
Trang chủ

Chương 72

Đọc to

 Hok được, em đang ngồi với anh rồi, em không thích đi đâu cả.

Nhìn cái gương mặt nhõng nhẽo vừa dễ thương vừa đáng yêu đó, Tibu không nhịn được cười. Đưa tay lên, vuốt lên cái sống mũi nhỏ xinh đó rồi Tibu nhỏ nhẹ:

- Ngoan, anh nói chuyện riêng với nó một chút thôi rồi lại lên đây với anh nhé. Xuống kia chơi với tụi nó đi, mấy đứa nó cũng vui lắm.

- Anh nói nhanh nhé Tibu, đàn ông con trai với nhau chẳng hiểu có chuyện gì mà phải nói riêng.

Jenny nhăn mặt rồi le lưỡi trêu Tibu, sau đó đi xuống dưới băng ghế cuối, gọi thằng Đạt lên, kể cũng tội. Nó ngồi chóc ngóc một mình dưới đó, lầm lì chẳng nói năng gì cả, có lẽ vì chẳng ai ưa gì nó nên không muốn nói chuyện. Nếu không có Tibu thì cái đám kia chắc bu lại đánh cho nó một trận nữa rồi.

- Dạ... anh... anh Tibu kêu em ạ?

Văn Đạt lí nhí trong miệng.

- Mày ngồi xuống đây đi, đứng đó làm gì hả.

- Dạ.

- Biết sao tao lại kêu mày đi cùng không?

Văn Đạt có vẻ hơi bối rối, ấp a ấp úng, cũng không nói nên được lời.

- Em... em không biết.

- Chắc mày thắc mắc một điều là sao bạn bè của mày hôm nay kêu đến rất đông mà không có ai tới phải không?

- Dạ...

- Chắc mày biết ông Nhỏ ở quận của mày ở chứ hả?

- Dạ không biết.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tiểu Thư Bất Cầu Tiến Tới (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN