Jenny vừa bước xuống xe đã chạy tới ôm Tibu, mặt hớn hở thấy rõ.
- Anh cho em đi chơi với tụi anh thật sao? Vui quá đi! Ủa mà sao đông đủ vậy nè, mấy anh qua đây làm gì vậy?
- À, không có gì đâu Jenny, đừng lo lắng quá. Mọi chuyện xong hết rồi.
- Văn Đạt? Có Văn Đạt cũng ở đây sao? Hey Tibu, vì chuyện hôm qua phải không? Anh suốt ngày cứ sinh sự đánh nhau hoài thôi.
Mặt Jenny xìu xuống, buồn thấy rõ.
Thấy thế, Tibu liền giải thích:
- Thì tụi anh chỉ giải quyết mâu thuẫn thôi mà, không có đánh nhau gì đâu. Anh đã tự hứa với lòng mình là không sinh sự và đánh nhau nữa rồi mà.
- Hừ, lời của con trai tụi anh ai mà tin được.
- Thôi thôi, đừng giận nữa, lại đây cho anh hun miếng coi.
Tibu nhìn Jenny cười với khuôn mặt nham nhở.
Bình thường thì lúc nào mặt cũng nghiêm trọng và lạnh lùng, chẳng biết đùa giỡn với ai bao giờ, thế mà đôi lúc Tibu cũng biết làm trò cho người khác hết giận. Jenny nhìn thấy khuôn mặt và cái điệu bộ đó thì cũng không thể nào mà nhịn cười được. Lúc đó, Tibu bước ra gần xe và nói to:
- Thôi, tất cả mọi người tập trung lên xe nhanh rồi khởi hành!
Văn Đạt thì vẫn đứng ì ra đó, chẳng hiểu là vì chưa hoàn hồn với những gì xảy ra hay là đang e ngại một chuyện gì đó sắp xảy ra với mình.
- Lên xe nhanh đi mày!
Tibu cằn nhằn.