Logo
Trang chủ

Chương 79

Đọc to

- Chắc mày biết ông Nhỏ ở quận của mày ở chứ hả?

- Dạ không biết.

- M, cái thằng này. Ông Nhỏ mà mày không biết vậy mà đòi ra đường hóng hách gây gổ với người khác hả? Ông là một trong những người sừng sỏ ở khu mày đó, chính tao nói ổng là dặn mấy đứa bạn mày không được đến. Ông nói một, mấy đứa đó không bao giờ dám nói hai. Núi này cao, luôn có núi khác cao hơn, mày cũng chưa là gì trong cái xã hội này cả, thế nên đừng bắt chước người ta ra ngoài đường này nọ nữa.

- Em... em xin lỗi, cũng tại cái tính thích thể hiện và suy nghĩ không chín chắn của em. Anh bỏ qua cho em.

- Không bỏ qua tao đã không kêu mày đi chung, mày thấy không? Cái đám bạn thân của mày, đụng chuyện là tụi nó đi mất để lại mày một mình, cái thứ đó gọi là bạn bè hả? Rồi sau này có ngày nó đâm sau lưng mày.

Văn Đạt cuối gầm mặt xuống, không nói năng hay phản ứng gì. Trong lòng nó lúc này, vừa buồn vừa căm giận mấy thằng bạn của mình. Nhưng có lẽ buồn là nhiều, những đứa lúc nào cũng mở miệng ra thề nguyền sống chết, có chuyện gì cũng chia nhau gánh. Vậy mà… những lúc đi chơi, một tay thằng Đạt đứng ra thanh toán hết. Rồi thì Văn Đạt cũng hiểu một điều rằng, bạn của tụi nó không phải là mình, mà là những đồng tiền…

- Văn Đạt, cái xã hội bây giờ không còn như ngày xưa nữa, mày không thấy nó đang dần trở nên bệnh hoạn sao? Những đứa nhóc như tụi mày hở chút là đòi đâm đòi giết người ta, nhưng được mấy thằng có đủ cái dũng khí đó.

- Em... em...

- Biết sao tao lại đưa mày lên chung xe không, mặc dù tao không ưa mày chút nào?

- Tại sao vậy anh?

Tibu thở dài, rút điếu thuốc, mồi nó rồi kéo một hơi thật dài, dường như chất chứa nhiều nỗi buồn và tâm sự trong lòng lắm. Tibu đưa gói thuốc trước mặt Văn Đạt:

- Hút thuốc không?

- Dạ cám ơn anh.

- Nhìn vào mày, tao thấy có một phần của tao ở trong đó.

Văn Đạt nhìn Tibu, trong đầu xuất hiện muôn vàn câu hỏi, cái câu nói của Tibu làm nó cảm thấy khó hiểu.

- Khi sinh ra tao cũng không được nhìn thấy mặt mẹ mình, mày cũng thế đúng không? Nhà mày rất giàu, ba mày lúc nào cũng đi biền biệt để kiếm tiền. Cái cảm giác đó, từ lúc nhỏ đến lớn cũng không hề thay đổi, đơn độc trong thế giới này…
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vũ Luyện Điên Phong
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN