Logo
Trang chủ

Chương 97

Đọc to

Tibu cười một cách ngượng ngạo, uống một hớp bia rồi quay sang nhìn Beo:

- Nói gì đây mày, biết đó là ai không? Là chú Sáu, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là chú ấy, tao phải làm gì đây, ừ… tao không thể làm được gì. Thế giới ngầm của chú ấy quá lớn, làm sao chống chọi đây?

- Sao lại là chú Sáu? Sao lại như vậy?

- Mày không nên biết nhiều về chuyện này, coi như mọi thứ đã giải quyết xong rồi, để nó chìm vào quên lãng đi Beo.

Beo đứng phắt dậy, miệng chửi đổng lên rồi ném lon bia về phía biển:

- M, làm sao bỏ qua được chứ. Tao không để yên được.

Tibu cũng đứng dậy, khoác vai Beo rồi nói:

- Nghe lời tao lần này thôi Beo, không làm được gì cả. Nếu làm lớn chuyện, cái mạng này có lẽ cũng không giữ được đâu…

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Beo hét lớn, miệng gầm gừ như một con cọp dữ.

Những ngày cuối của mùa xuân, cả đám lang thang trên đường về nhà sau một ngày học tập đầy mệt mỏi và nhàm chán để chuẩn bị cho kì thi học kì sắp tới. Lá khô rụng đầy đường, mấy thằng thi nhau chạy nhảy trên đó, tiếng rột roạt nhè nhẹ nghe vui tai và thích thú cực. Chúng nó chạy tràn ra giữa đường, miệng la hét rồi lại rượt đuổi nhau đấm đá, haizzz, cái lứa tuổi mới lớn lúc nào cũng tràn trề nhựa sống. Thằng Trung hồi giờ nó vẫn thế, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cái miệng cũng bi bô đi trước, lâu lâu hỏi những câu ngờ nghệch đến đau cả đầu. Hôm nay chẳng hiểu sao, nó lại buột miệng nói:

- Ê tụi mày, tao yêu rồi chúng mày ạ. Tao tìm thấy một nửa của mình rồi.

Cả đám nghe vậy thì ôm bụng cười sặc sụa.

- Mày bệnh hả Trung, năm nay chú mới 15 tuổi thôi. Chú làm anh cười chảy cả nước mắt rồi đây này. Beo nói.

- Đ cái thằng này, anh nói cho mấy đứa biết, mấy chú vẫn còn nhỏ lắm. Làm sao hiểu được cảm giác của anh. Nói thẳng ra là anh đẹp trai, khí thế hơn người nên mấy em gái để ý sớm, mấy chú làm gì có cửa như anh. Trung biện minh.

- Thế em nào mà bất hạnh lỡ lọt vào mắt xanh của mày vậy? Tibu hỏi.

- Thì em Lan xinh xinh học lớp 9 đó, mày không biết gì cả, mỗi lần tao đi vô phòng vệ sinh hút thuốc, ngang qua lớp em nó, toàn thấy em nó nhìn tao thôi.

- Ha ha ha ha. Cả đám lại được dịp ôm bụng cười.

- Mày quên cái sự tích rách quần của mày rồi hả Trung, vì mày nổi tiếng quá nên em nó mới nhìn mày thôi, nhìn thử xem mày có bị rách quần nữa không đó mà. Khà khà. Cái thằng này hoang tưởng m nó rồi. Beo cười sằng sặc.

- Haizzz mà tao cũng không hiểu sao mỗi tối về khó ngủ lắm chúng mày ạ, tao chắc chắn đó là tình yêu, mỗi khi nhắm mắt là khuôn mặt xinh xinh đó lại hiện về.

Nói rồi Trung chẹp chẹp mấy tiếng rồi nuốt một cái ực rồi lẩm bẩm mấy câu thơ:

- Đa tình tự kỷ lan man ngủ,

- Tử tự la to thất tình rồi.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)
Quay lại truyện Hồi ức của một linh hồn
BÌNH LUẬN