Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

- Sao em về trễ vậy? Chị đang ngồi uống nước với chị Yến. Hồi nãy bả về vội nên ...

Mới nghe tới câu "với chị Yến" là lập tức mặt em trắng bệt, gai ốc chạy từ sống lưng lên tới đầu, tay run run cố gắng giữ ống nghe. Mấy câu nói sau đó của chị Hà cứ như tiếng vọng từ nơi nào đó xa xăm. Đại ý sau này hỏi lại mới biết bà Yến về vội quên cái di động, bà Hà gọi coi có ai ở công ty thì nhờ giữ giùm.

Em ngồi cầm ống nghe có đến 30 giây cứng đờ, mặt trắng ngoét, không nói được câu nào. Đến giây thứ 31, bản năng sinh tồn kéo em về thực tại. "Bà Yến về rồi, vậy 'ai' đang ở trong nhà tắm". Suy nghĩ đầu tiên em có được là "chạy, chạy nhanh". Em lật đật lấy cái thẻ nhân viên chạy về cửa chính mà cảm giác sao lúc đó em chạy không được, chân cứ cứng đờ, lết đi thì đúng hơn.

Ngay lúc đó, tiếng nước chảy ngưng bặt. Tiếng đèn nhà tắm tắt nghe cái "tách".

Em thề lúc đó mà có tiếng mở cửa nhà tắm nữa chắc em lăn quay ra xỉu tại chỗ. Nhưng không có gì xảy ra tiếp theo, sau tiếng tắt đèn mọi thứ im lìm một cách đáng sợ. Em đíu nghĩ được gì thêm, quẹt thẻ mở cửa chạy thục mạng ra chỗ thang máy. Mà cái TKP buổi tối ở hành lang nó bật cái đèn mờ mờ nhìn ghê vãi, chờ thang máy lên mà run như cầy sấy.

Cuối cùng thang máy cũng lên, nhưng khi cửa thang máy mở thì em mặt tái mét, cắt không còn giọt máu. Không phải trong thang máy có con ma áo dài trắng như mấy bác kể chuyện ma hay đưa vô. Thực ra thang máy không có gì hết nhưng em phát hiện ra một việc động trời, em để quên chìa khóa xe trên bàn.

Em đứng tồng ngồng ngay cửa thang máy, vừa sợ vừa giận. Giận mình quá sơ ý. Mà không có chìa khóa sao lái xe về, không lẽ dắt bộ. Còn trở lại lấy chìa khóa thì lại đụng với "con" trong nhà tắm. Nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi, em quyết định lấy hết can đảm trở vô phòng (thực ra lúc đó em tự trấn an em là chắc bị ảo giác nghe thấy lung tung).

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bí mật kinh hoàng ở quán nét
BÌNH LUẬN