Hạ Anh ngã sóng xoài, lăn tròn mấy vòng cho đến dừng lại hoàn toàn, cô cảm nhận được là mình đang nằm trên những tầng tầng lớp lớp lá cây khô của khu rừng chứa nhiều chuyện ly kỳ mà cô chưa từng nghĩ chúng là thật, cô nằm yên ở đó khoảng năm phút để trấn tĩnh lại, tuy đám lá cây có hơi nhậm nhưng quả thật chúng vô cùng êm ái.
Sau khi mọi chuyện thông suốt, cô lấy đèn pin từ bên trong chiếc ba lô, nhìn khắp bốn phía xung quanh để định hình phương hướng sáu đó tiến về ngôi nhà thờ cây Khổng Lồ của người Bru-Vân Kiều, thật không ngờ cái cây lại chính là một trong những tống trận để di chuyển giữa động phủ của Hiển Khanh tiên nhân với thế giới bên ngoài. Không có thời gian để chần chừ, ngay khi nhìn thấy ngôi nhà, cô nhẹ nhàng bước đến và tiến vào bên trong, thật may là nơi đây không hề có ai trông chừng. Sau khi quan sát kỹ lưỡng bên ngoài cô từ từ khép cửa, rồi tìm cách chặn mọi ngóch ngách và lỗ hổng tránh để tia sáng của chiếc hộp lộ ra bên ngoài. Sau khi đã chắc chắn mọi chuyện đã xong, cô từ từ lấy chiếc hộp đặt lên chính giữa của chiếc bệ bằng đá của ban thờ, quả nhiên là nó vô cùng vừa vặn với nhau, đúng nhưng những gì trong bức thư viết.
Khi Hạ Anh vừa buông tay ra, chiếc hộp xoay tròn với tốc độ kinh hồn, tạo ra một cơn cuồng phong khủng khiếp, khiến cô ngã gục xuống, từ trên trời những đám mây đen xuất hiện kèm theo những tiếng sấm to đến long trời lở đất, những tia sét chói lóa và cả những vệt sáng màu vàng lướt qua rất nhanh. Ngay khi chiếc hộp dần dần dừng lại thì ở phía trước mặt cô thấy có ba người xuất hiện. Một vị râu tóc dài bạc phơ, y chang những vị tiên nhân trong phim mà trước đây cô đã từng xem, hai người con lại thì hoàn toàn khác, đó là hai nam nhân nhìn chỉ khoảng mười tám đôi mươi, ăn mặc quần áo như người bình thường dưới Hạ giới, thậm chí còn mang phong cách của một dân chơi thứ thiệt. Vừa đáp xuống, họ liền tiến về phía chiếc hộp mà không thèm đoái hoài gì đến việc có người đang đứng đó ngơ ngác, vị tiên nhân tóc bạc vừa chạm tay được vào chiếc hộp liền cười lớn, và nói mấy câu Hạ Anh không hiểu gì, nhưng cô biết nếu họ là người của Nhân Minh Tông thì cô sẽ sống, nếu không phải thì cô sẽ chết.
"Vậy là sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã tìm được"
Vị tiên nhân sau khi cười một hồi liền thu nhỏ chiếc hộp thành bé xíu rồi vẩy tay một cái nó tự chui vào một chiếc túi đeo ở thắt lưng, sau đó quay ra nhìn Hạ Anh và hỏi:
"Người đưa cho cô vật này giờ đang ở đâu, còn sống hay đã chết?"
"Dạ thưa tiên nhân, Hiển Khanh tiền bối đã chết từ lâu, chỉ còn lại hồn phách khi tiểu nữ đến, do không thể ra ngoài nên ngài ấy nhờ tôi làm cho ngài ấy việc này."
Vị tiên nhân trầm ngâm, rồi sau đó liền giãi bày tâm sự:
"Năm xưa ta và hắn vốn là huynh đệ đồng môn, gia nhập môn phái cùng một thời điểm, hắn có tư chất hơn người nhưng háo thắng, luôn ôm mộng vô địch thiên hạ, nên đã tự ý mang theo nhiều công pháp truyền thừa của bản môn trốn xuống Hạ giới để tu luyện. Vốn dĩ đã nhiều lần cho đệ tử xuống hạ giới tìm lại nhưng vẫn bặt vô âm tín, cuối cùng cũng đã tìm lại được, quả thật cũng có chút vui buồn lẫn lộn. Xin hỏi tên của cô nương đây là gì?"
"Dạ thưa ngài, tên của con là Hạ Anh, Dương Hạ Anh ạ"
"Hừm, cái tên thật đẹp" - vị tiên nhân tấm tắc.
"Dẫu sao Hiển Khanh cũng là đệ tử bản môn, tuy xưa kia đã mắc đại lỗi lầm nhưng đến lúc chết đã biết hối hận, ta cũng chẳng còn gì để oán trách nữa, Trí Khiêm, người đi mang thân xác của hắn về đây và phá bỏ những tàn tích còn sót lại đi, đừng để lại dấu vết gì"
Khi vị trưởng lão dứt lời một trong hai thanh niên đứng bên cạnh gật đầu lùi về phía sau rồi lập tức hóa thành một tia sáng bay vụt đi, trong thoáng chốc đã không còn nhìn thấy đâu nữa. Thấy Hạ Anh có vẻ mệt mỏi và lo sợ vị tiên nhân giải thích:
"Nãy giờ do quá tập trung vào món bảo vật nên ta quên mất, cô nương ngồi xuống đi, ta có đôi điều muốn nói với cô."
Hạ Anh ngồi vào chiếc ghế gần đó, vị tiên nhân cũng ngồi xuống, đúng lúc đó thì người ban nãy quay trở về nói rằng người của Nhật Nguyệt giáo đã vây kín khu rừng, vị tiên nhân vỗ tay lên bàn, hét lớn:
"Có ta ở đây, chúng dám, thật là một lũ chuột nhắt giết mãi không hết. Phúc Duyên, Trí Khiêm, hai ngươi đi đối phó với chúng, để ta ngồi lại đây nói chuyện với cô gái này một chút."
Hai người tuân lệnh chưởng môn sau đó lập tức bay lên trên cao đến khi cơ thể chạm vào những cơn gió lạnh trên bầu trời thì dừng lại, cả hai cùng hợp sức để thi triển thần thức, lan tỏa khắp một vùng rộng lớn, sau khi phát hiện được vị trí các tu sỹ Nhật Nguyệt giáo đang ẩn náu, cả hai lập tức bay về phía đó. Bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ hé lên một chút ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu rọi đang bị những đám mây che lấp, từ trên bầu trời Phúc Duyên và Trí Khiêm đáp xuống sát đỉnh của những ngọn cây, cả hai dừng lại sau khi thấy bản thân đã đến đúng địa điểm ban nãy, đứng giữa vòng vây Trí Khiêm quát lớn:
"Đám ô hợp các người còn không mau ra đây, định trốn đến khi nào?"
Vừa dứt câu, Trí Khiêm thi triển Thần Thức Tỏa, trong đám người đang ẩn nấp, có hai kẻ do tu vi thấp kém mất hết kiểm soát tạo nên những âm thanh sột soạt khi thân thể va chạm với cây cối trên đường rơi xuống mặt đất. Thấy vậy những kẻ khác biết là không thể tránh khỏi nên cũng dần lộ diện từ những bụi rậm và tán cây lớn khắp xung quanh, bao vây hai tu sĩ của Nhân Minh Tông. Số lượng của bọn chúng là vượt trội thấy vậy một kẻ phía Nhật Nguyệt giáo cầm thanh kiếm chỉ về phía hai người cười lớn:
"Chỉ có hai tên thôi sao, đừng coi thường người khác quá đáng, đêm nay sẽ là ngày chết của hai ngươi."
Nghe những lời như vậy nhưng Phúc Duyên và Trí Khiêm không hề tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh thi triển Nhân Minh Kiếm, tạo ra một luồng ánh sáng di chuyển khắp cơ thể rồi sau đó chạy dọc từ cánh tay xuống, trong thoáng chốc đã tạo thành một thanh kiếm trên tay mỗi người.
Bầu không khí căng thẳng nặng nề, giữa màn đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng kêu của đám côn trùng và những tiếng xào xạc cỏ cây, trận chiến một mất một còn sẽ sớm được mở màn. Những tu sĩ Nhật Nguyệt giáo nhanh chóng hành động, lợi dụng ánh trăng đang dần được sáng tỏ chúng đồng loạt thi triển Nguyệt Quang Sát Kích phóng về phía hai người những vệt sáng sắc lẹm hình lưỡi liềm lao đến với tốc độ rất nhanh, Phúc Duyên và Trí Khiêm vừa bay lượn vừa dùng Nhân Minh Kiếm chém tan những đòn đánh, thoáng chốc đã không còn vệt sáng nào nữa, những vết chém lệch hướng khiến những chiếc lá cây, cành cây bên dưới đổ sạp xuống đất.
Thấy tình thế không dễ dàng, hai người lập tức bay lên tầm cao dựa lưng vào nhau rồi thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, thanh kiếm trên tay hai người phát ra ánh sáng chói lóa hơn lúc ban đầu rất nhiều. Trong thoáng chốc từ màu xanh nhạt nay thanh kiếm đã chuyển sang màu vàng rực. Quan sát xung quanh, Trí Khiêm nhận thấy ngay phía bên phải có một kẻ chân khí gần như cạn kiệt, vô cùng yếu ớt, thấy vậy liền phòng kiếm về phía kẻ đó, hắn đưa hai tay lên tạo một lớp kết giới để chống đỡ nhưng không đủ mạnh, thanh kiếm xuyên qua người khiến hắn bị kéo về phía sau rồi từ từ rơi xuống đất, thanh kiếm cũng nhanh chóng thu về tay của Trí Khiêm trong chớp mắt. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đám người của Nhật Nguyệt Giáo có đôi chút sợ hãi, nhưng lúc này đường lui đã không còn, chúng đành liều chết tấn công. Kẻ có tu vi cao nhất trong bọn chúng liền vung kiếm lao về phía Trí Khiêm, đám còn lại cũng nhất tề lao đến, nhưng cả hai đều chống đỡ được, thấy kẻ này có tu vi cũng không tệ, Trí Khiêm liền hét lớn:
Để kẻ này cho ta đối phó, đệ đi đối phó với mấy tên còn lại đi.
Phúc Duyên gật đầu, ngay khi thoát được đòn đánh đối phương, lập tức thi triển Nhân Minh Vạn Ảnh tạo ra hàng loạt phân thân tấn công đối phương. Đám tu sĩ của Nhật Nguyệt Giáo thấy vậy cũng thi triển Nguyệt Quang Kết Giới tạo ra những vòng hào quang xung quanh bản thân được kết tinh từ ánh trăng để chống lại các đòn tấn công từ các ảnh tử của Phúc Duyên.
Thấy vậy Phúc Duyên cau mày, liền đưa tay đọc khẩu quyết không ngừng thi triển Ý Niệm Phá Giới, đám người của Nhật Nguyệt giáo do tu vi thấp kém, cùng một lúc phải đối phó với hai công pháp nên chân khí hao tổn nhanh chóng, chẳng bao lâu đều đã bị tiêu diệt. Cùng lúc đó, Trí Khiêm sau một hồi giao đấu cũng thắng thế trước tên đệ tử Nhật Nguyệt giáo, biết đã không còn cơ hội chiến thắng, hắn liền thi triển Quang Ảnh Tử tạo ra nhiều ảnh tử bay khắp bốn phương tám hướng để chạy thoát thân, thấy vậy Trí Khiêm liền dồn toàn lực vung một nhát Nhân Kiếm Vô Ảnh, khi va chạm vào thân xác khiến cho tên đệ tử của Nhật Nguyệt Giáo chỉ kịp hét lên một tiếng đau đớn rồi sau đó rơi xuống bên dưới, đánh động một đàn bươm bướm bay lên rất đông, giữa ánh trăng sáng rõ của màn đêm cảnh tượng ấy tuy là chết chóc nhưng cũng lãng mạn vô cùng. Thấy mọi chuyện ở đây đều đã ổn thỏa, Phúc Duyên và Trí Khiêm ngay lập tức trở về căn nhà ban nãy để bẩm báo cho chưởng môn nhân biết tình hình. Khi hai đệ tự rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại vị tiên nhân và Hạ Anh. vị tiên nhân nhìn Hạ Anh nhẹ nhàng nói:
"Sau sự việc lần này e là cuộc sống sau này của cô cô khó lòng quay trở lại được như trước, cô đã có công giúp Nhân Minh Tông tìm lại được bảo vật, chúng ta nợ cô một ân huệ, cô có yêu cầu gì xin cứ nói, nếu có thể Nhân Minh Tông nhất định sẽ thực hiện?"
Hạ Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Hạ Anh biết bản thân là một người trần, tư chất thấp kém do có chút may mắn nên mới được chứng kiến những điều mới lạ, chỉ mong được sống một đời bình an dưới Hạ giới, vậy là đủ rồi, hoàn toàn không mong muốn nào khác, thưa tiền bối"
Vị tiên nhân thấy vậy mỉm cười:
"Nam nhân kia vì ngươi mà bỏ dở ước mơ để đi đến nơi xứ người, còn ngươi lại vì hắn mà mơ ước được bình an, coi như cũng là những kẻ có tình có nghĩa. Thôi được nếu người đã không muốn thì ta cũng không ép, nhưng..."
Vị tiên nhân còn chưa dứt câu thì cánh cửa bật mở, có hai kẻ mặc trang phục đen trắng xông vào, vị tiên nhân đập mạnh xuống bàn một luồng khí lực phát ra khiến hai kẻ đó ngay lập tức bắn ra bên ngoài, chìm vào đêm tối chỉ vọng lại tiếng hét thất thanh.
"Lũ ruồi bọ thật không đáng để bận tâm, nơi này vốn không thể ở lâu, ta đưa cô đi đến chỗ khác."
Vừa dứt câu, vị tiên nhân tiến đến rồi đặt tay lên vai của Hạ Anh, tạo một luồng liên kết mạnh mẽ trong thoáng chốc cô thấy bên dưới cảnh vật hiện ra từng khung hình như chiếc đĩa bị bị xước, đến khi ra tới vùng biển mênh mông, hai người lao xuống một mạch khiến cô sợ hãi vô cùng, mắt nhằm nghiền lại, đôi môi mím chặt cảm giác như đang được chơi những trò chơi mạo hiểm vậy, điều mà cô chưa từng làm bao giờ trước đây trong cuộc đời. Tuy nhiên chỉ thoáng chốc khi mở mắt cô thấy mình ở bên trong một căn phòng còn lộng lẫy hơn động phủ ban nãy rất nhiều lần, lúc này cô thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường đến nhường nào, bấy lâu nay cô vẫn luôn tự hào về bản thân, một nhà khoa học hàng đầu thế giới, từ nhỏ đã được ông trời ưu ái ban cho một trí tuệ hơn người, cứ ngỡ chẳng có điều gì trên thế gian này là mình không biết vậy mà khi đứng ở đây, cô chợt nhận ra những hiểu biết của một nhà khoa học hàng đầu thế giới cũng chỉ là một hạt nguyên tử vô cùng nhỏ bé mà thôi. Khi còn đang mải mê ngắm nhìn và tự vấn thì cô nghe vị tiên nhân bảo cô ngồi xuống, ngài đổi cách xưng hô vô cùng trìu mến khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều:
"Nơi đây là đại bản doanh của Nhân Minh Tông dưới Hạ giới, con không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, con sẽ tuyệt đối được an toàn ở đây. Ta biết con nặng tình, nếu con chọn là một người bình thường thì ta cũng không ép, nhưng đám người kia chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, nên ta sẽ ban cho con một lá bùa hộ thân, nó sẽ giúp con tránh được tai mắt của đám người ban nãy, sau này nếu có chuyện cấp bách, hãy đọc chú ngữ rồi xé đôi lá bùa này, người của Nhân Minh Tông sẽ lập tức có mặt."
Hạ Anh nhận lấy lá bùa từ không trung từ từ hạ xuống bàn tay của cô, nó phát ra ánh sáng vàng lấp lánh nhìn phát mê. Đúng lúc đó hai người ban nãy cũng xuất hiện, họ báo cáo tình hình với chưởng môn sau đó lùi lại, đứng ở phía sau. Thấy vậy vị tiên nhân cũng bước về phía cánh cửa có vẻ ngài đang chuẩn bị rời đi, hai người kia theo sát phía sau, khi gần đến đoạn tiễn biệt vị tiên nhân quay lại dặn dò:
"Ta xem qua thì nhận thấy sợi nhân duyên giữa cô gái này và Nhân Minh Tông vẫn chưa dứt, các con hãy bảo vệ cô ấy cho tốt, nhất định không được để xảy ra sơ suất. Hạ giới vài năm tới sẽ có sự kiện lớn xảy ra, cần hết sức cảnh giác. Thời gian cấp bách ta không thể ở lại lâu, nếu có việc quan trọng phải lập tức lên linh giới bẩm báo rồi mới được quyết định."
"Dạ chúng đệ tử hiểu thưa sư phụ"
Vị tiên nhân gật nhẹ rồi thoáng chốc đã biến mất khỏi không gian. Mọi việc sau đó đều do hai vị đệ tử kia lo liệu, Hạ Anh sau quãng thời gian trải qua nhiều chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng cô chưa sẵn sàng để trở về, nên cô xin phép được ở lại đây một thời gian để suy ngẫm về những việc mình cần phải làm sắp tới. Được hai vị thanh niên đồng ý, Hạ Anh ở lại bản doanh của Nhân Minh Tông một tuần sau đó cô được hai người đưa về căn phòng của cô ở thủ đô Hà Nội, sau khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện cô lấy điện thoại và nhắn tin cho một người:
"Hạ Anh vẫn còn sống, vừa về đến nhà, Gia Huy đến đây Hạ Anh sẽ kể rõ mọi chuyện, nhớ là đừng nói cho ai biết."
Chú thích
- Nhân Minh Tông: Một đại môn phái trên Linh giới, được người trên Linh giới phong là Linh Giới Thánh Tông lấy phát triển sức mạnh của con người làm nền tảng.
- Thần Thức Tỏa: Đột ngột khống chế thần thức của đối thủ, phong tỏa mọi khả năng suy nghĩ, phản ứng và cảm giác, khiến họ hoàn toàn bất lực trong trận đấu.
- Ý Niệm Phá Giới: Kết hợp ý niệm và sức mạnh nội tại để phá vỡ tất cả các kết giới, trận pháp, những hộ công pháp dạng tâm linh, giúp người sử dụng dễ dàng xuyên qua phòng ngự của đối phương.
- Nhân Minh Vạn Ảnh: Dùng ý niệm tạo ra hàng ngàn hình ảnh ảo của bản thân, không chỉ để đánh lừa đối thủ mà còn dùng mỗi hình ảnh để tấn công vào thần thức của kẻ thù, khiến họ không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
- Nhân Minh Kiếm: Tạo ra một thanh kiếm ánh sáng từ năng lượng nội tại, có khả năng chém đứt mọi tà ác. Đạo hạnh càng cao thâm trong sáng thì kiếm càng sắc bén và bền bỉ.
- Nhân Kiếm Hợp Nhất: Khi đạt đến cảnh giới này, tu sĩ có thể kết hợp hoàn toàn với kiếm, không chỉ về mặt thể xác mà còn về mặt tâm trí và tinh thần. Mọi chuyển động của kiếm đều phản ánh ý chí và suy nghĩ của người dùng. Điều này giúp họ đạt được tốc độ và sự linh hoạt vượt trội so với kiếm sĩ thông thường.
- Nhân Kiếm Vô Ảnh: Đòn tấn công này không chỉ có tốc độ cực nhanh mà còn khiến lưỡi kiếm gần như vô hình, đối thủ không thể nhìn thấy mà chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề. Khi sử dụng chiêu thức này, nhát chém biến mất trong không khí và chỉ hiện ra khi đã chém trúng đối phương.
- Nguyệt Quang Kết Giới: Là một kết giới mạnh mẽ, được thiết kế để bảo vệ người sử dụng khỏi các đòn tấn công vào linh hồn và tâm linh, đồng thời có khả năng liên kết với sức mạnh luân hồi, tức là chu kỳ sinh tử và tái sinh.
- Nguyệt Quang Sát Kích: Tạo ra các lưỡi kiếm ánh sáng sắc bén kết tinh ánh sáng của mặt trăng, tấn công vào đối phương với tốc độ chóng mặt.
- Quang Ảnh Tử:Tạo ra các phân thân từ ánh sáng của mặt trăng hoặc mặt trời hoặc cũng có thể là ánh sáng nào đó, nhằm áp đảo về số lượng hoặc đánh lừa đối phương để chạy trốn.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đạo sĩ tản mạn kì
Hoàng Vũ Anh
Trả lời8 tháng trước
Gộp hết các phần vào thành 1 list như kia là sai rồi