Logo
Trang chủ

Chương 191: Diễm Vũ

Đọc to

Đêm buông, vầng trăng đổ tràn ánh bạc, soi rõ vạn vật dưới nhân gian.

Bên bờ một dòng sông nhỏ, một chiếc xe ngựa đang dừng lại. Cạnh đó, ngọn lửa trại cháy bập bùng, chiếu rọi lên thân ảnh một thanh niên đang khoanh chân ngồi trước đống lửa. Hai tay hắn giơ lên trời, kết thành một thủ ấn kỳ lạ. Ánh lửa bập bùng, nhảy múa trên gương mặt cương nghị của chàng, khi sáng khi tối, biến hóa vô thường.

Thanh niên đó không ai khác chính là Thạch Mục.

Ngân quang từ vầng trăng, từng luồng từng luồng hội tụ, thẩm thấu vào cơ thể hắn. Chốc lát sau, Thạch Mục khẽ rung mình, hai mắt từ từ mở ra, nét vui mừng khó che giấu hiện rõ. Trên đường trở về Hắc Ma Môn, hắn luôn tận dụng mọi khoảnh khắc: ban ngày vừa chạy vừa tu luyện Bát Nhã Thiên Tượng Công, ban đêm lại lợi dụng ánh trăng để nhập mộng luyện Thôn Nguyệt Thức. Cứ thế, chẳng lúc nào hắn lười biếng.

Không rõ có phải do ảnh hưởng từ lần hóa thành khỉ trắng trong bí cảnh trước đây hay không, mà nay tốc độ thu nạp ánh trăng để tu luyện Thôn Nguyệt Thức của hắn ngày càng nhanh hơn. Từ lúc rời khỏi Thánh Tuyết Cung của Man tộc đến giờ, chỉ vỏn vẹn mấy tháng mà trong đầu hắn đã hình thành một tinh hạt lớn bằng hạt đậu tằm. Từng tia năng lượng lạnh buốt từ tinh hạt truyền đến, khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái. Uẩn Thần Thuật của Thạch Mục hiện đã đạt tới đỉnh phong tầng thứ tư. Hắn định sẽ hấp thu ánh trăng thêm một thời gian nữa rồi mới thử đột phá bình cảnh, tiến vào tầng năm, nhưng hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.

Thạch Mục ngừng tu luyện Thôn Nguyệt Thức, lấy ra một viên Tôi Cốt Đan và một viên Huyết Cương Đan, nuốt vào rồi vận chuyển Thiên Tượng Công để luyện hóa dược lực. Thiên Tượng Công của hắn đã chạm đến bình cảnh tầng thứ mười, nay có thể dùng đan dược để trùng kích đột phá. Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi những tia sáng ban mai dần xuất hiện, Thạch Mục mở bừng mắt, toàn thân bật dậy. Chân khí trong người hắn lưu chuyển như nước chảy, vô cùng mạnh mẽ. Từng luồng sóng năng lượng dâng trào khắp cơ thể, xương cốt ngứa ngáy râm ran, có một loại cảm giác nếu không phát tiết ra sẽ khó chịu vô cùng. Bởi vậy, ánh mắt hắn ngưng lại, hét lớn một tiếng, một tay nắm Lưu Tinh Chùy lao về phía bờ sông, vung vẩy. Lưu Tinh Chùy tựa một hắc Giao Long uốn lượn quanh người Thạch Mục, quanh thân hắn nổi lên từng cơn cuồng phong, quét tan mọi vật trong phạm vi mười trượng. Gió xoáy gào thét cuốn tung đất đá xung quanh, sóng nước sông cũng cuồn cuộn dâng trào, dồn dập vỗ bờ.

“Rầm!” Một tiếng nổ lớn vang dội.

Lưu Tinh Chùy đập mạnh vào một tảng đá lớn giữa dòng sông, lực va đập khủng khiếp khiến nó vỡ tan tành. Thân hình Thạch Mục dừng lại, một mình múa võ thật sự có chút tẻ nhạt. Trong đầu họ Thạch chợt hiện lên bóng dáng Yên La, ánh mắt lóe lên ý tưởng, hắn vội nhẩm đọc chú ngữ. Một làn khói đen hiện lên giữa không trung, một bóng người bên trong lóe lên, chính là Yên La.

“Yên La, cùng luyện vũ kỹ với ta nào!”

Thạch Mục nói xong, liền vung Lưu Tinh Chùy trong tay lên, tựa hắc long lao về phía Yên La. Kình phong bắn ra mạnh mẽ.

“…Vâng…” Một ý niệm loáng thoáng hiện lên trong đầu Thạch Mục. Hắn biến sắc, vội thu Lưu Tinh Chùy lại, đầu chùy chỉ còn cách Yên La khoảng một xích.

“Ngươi… Ngươi có thể nói chuyện rồi sao?” Hắn kinh ngạc nhìn bộ khô lâu trước mặt hỏi.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, giờ khắc này hắn mới chú ý thấy Hồn Hỏa trong mắt Yên La đã đậm màu hơn trước, hơn nữa cũng có chút biến hóa khác lạ. Đốm lửa đó đã chuyển thành màu xanh lam, hiển nhiên đã thông tuệ hơn trước rất nhiều.

“…Đúng vậy…” Âm thanh của Yên La mơ hồ vang lên, Hồn Hỏa trong mắt nó chớp động, nhìn về phía Thú Hồn Túi bên hông Thạch Mục.

“Bên trong đã cạn thú hồn rồi.” Thạch Mục nhận ra ánh mắt của Yên La, cười khổ nói.

Hồn Hỏa của Yên La hiện lên vẻ buồn bã, thất vọng.

“Quả nhiên!” Thạch Mục thầm nghĩ trong lòng.

Nếu như là trước kia, Yên La sẽ không phản ứng nhanh nhạy đến vậy. Xem ra thực lực tăng lên thì thần trí Yên La cũng tiến hóa không ít. Nhưng chuyện này đã nằm trong dự liệu của hắn, Yên La có được linh trí, đối với hắn cũng không phải chuyện gì xấu. Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi lắc đầu gạt những suy nghĩ này sang một bên, cánh tay hắn khẽ động. Lưu Tinh Chùy tựa hắc long chợt ngóc đầu, lao vút về phía Yên La đang đứng. Trước kia Thạch Mục chưa từng tập qua kỹ thuật dùng chùy, bây giờ hắn mới tự mình mày mò được một chút kỹ xảo và cách dùng.

Đầu chùy xoay tròn, rồi dừng lại giữa không trung. Thân ảnh Yên La chợt lóe lên, lướt sang bên cạnh hơn một trượng, né tránh được một chùy vừa đánh tới. Thạch Mục nở nụ cười, cánh tay khẽ rung, Lưu Tinh Chùy lại biến thành vài đạo hắc ảnh từ các phương hướng khác nhau cùng lúc bắn về phía Yên La. Yên La vừa mới đứng vững đã thấy bóng chùy lao tới trước mặt, như thể cây chùy biết nó sẽ né sang hướng nào vậy. Hồn Hỏa trong mắt nó chớp động, cốt thương trong tay vung lên, biến thành vài đạo thương ảnh lao ra nghênh đón những bóng đen đang lao tới kia.

Keng keng keng! Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên liên tiếp.

Sức nặng của Lưu Tinh Chùy vô cùng lớn, so với cốt thương trong tay Yên La thì nặng hơn gấp mười lần. Thương ảnh vỡ vụn nhưng cũng làm những đạo hắc ảnh kia khựng lại một nhịp, Yên La liền lợi dụng khoảng khắc đó thoáng chốc đã né sang một bên. Thạch Mục nhướng mày, hai đòn vừa rồi nhìn qua thì đơn giản nhưng hắn đã dồn toàn lực vào, thế mà Yên La lại có thể tránh né hết sức nhẹ nhàng. Sắc mặt hắn trầm xuống, chân khí trong cơ thể cũng vận chuyển theo. Lưu Tinh Chùy chuyển động tới cực hạn trong tay hắn, chùy ảnh hiện ra khắp nơi, số lượng lên đến hơn mười đạo, đồng thời lao về phía Yên La như cuồng phong vũ bão, khí thế dời núi lấp biển.

Sau đó, một màn khiến Thạch Mục phải trợn mắt há hốc mồm đã xuất hiện!

Mặc cho Thạch Mục tấn công điên cuồng đến thế nào, đều bị Yên La nhẹ nhàng né tránh. Từng trận chùy phong nổi lên gió mạnh, thổi bạt cây cối gần đó, khiến chúng rung lắc không ngừng, lá xanh như mưa phùn, bay lượn rơi xuống. Lá rụng bay lượn đầy trời cùng chùy ảnh tràn ngập không gian, Yên La thân ở trong đó, né trái né phải, thân hình cực kỳ linh động. Khi thì xoay người cúi đầu, khi thì duỗi nhẹ khuỷu tay, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng tựa làn gió khẽ vờn qua dương liễu. Đống lửa ở một bên còn chưa tắt, chiếu rọi lên thân hình của Yên La khiến một thân bạch cốt của nó tỏa ra hào quang óng ánh.

Yên La lúc này thay vì nói đang né tránh, chi bằng nói là đang khiêu vũ, tựa như Phi Yến Hán cung bay lượn trong gió, lại như du long dưới ngòi bút đan thanh của thư sinh.

Giữa rừng, bên bờ sông, dưới ánh lửa bập bùng và lá rơi lác đác, một nam tử múa chùy vùn vụt, một bộ khô lâu nhanh nhẹn nhảy múa. Hình ảnh vừa có vẻ quỷ dị, lại có chút hài hòa.

“Keng keng!” Một tiếng trầm đục vang lên!

Cốt thương trong tay Yên La móc trúng dây xích của Lưu Tinh Chùy, khẽ dùng sức kéo, khiến đầu chùy lệch sang một bên, bay sượt qua thân thể nó. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Thân hình hắn bổ nhào tới, tay hắn thoắt một cái, rút Vẫn Thiết Hắc Đao đeo sau lưng ra. Ánh đao lóe lên, mười ba đạo đao mang cuồn cuộn chém về phía Yên La. Cốt thương trong tay Yên La run lên, từng đạo bạch quang thương ảnh hiển hiện, vẽ thành một đường vòng cung, đâm thẳng vào mười ba đạo đao mang kia.

Một tiếng nổ mạnh vang lên do sắt thép chạm nhau!

Mười ba đạo đao ảnh đều vỡ vụt, từ Vẫn Thiết Hắc Đao truyền đến một cỗ cự lực, khiến Thạch Mục không nhịn được mà lùi lại một bước. Thân thể Yên La lại uyển chuyển như tơ liễu trong gió, bay ra sau hơn một trượng, hai chân nhẹ nhàng chạm đất.

Thần sắc trên mặt Thạch Mục biến ảo, không tiếp tục công kích. Loạt công thủ vừa rồi đã biểu hiện rõ ràng rằng thực lực hiện tại của Yên La đã hơn hắn. Trận tỉ thí vừa rồi, e rằng Yên La mới chỉ dùng đến một nửa thực lực. Dù hiện tại hắn có thi triển bí thuật Đồ Đằng biến thân cũng chưa chắc có thể đánh bại nó.

“Ha ha ha!” Thạch Mục bỗng nhiên phá lên cười lớn.

Yên La khẽ nghiêng đầu, nhìn Thạch Mục, dường như có chút nghi hoặc. Trong lòng Thạch Mục có chút hưng phấn, thực lực Yên La càng mạnh, hắn tự nhiên càng có lợi. Hơn nữa, có một cao thủ Tiên Thiên bồi luyện sẽ vô cùng có ích cho sự tăng tiến võ đạo của hắn.

Hắn quay đầu nhìn quanh, trời đã dần dần sáng. Vị trí hắn đứng lúc này là nơi giao giới giữa Đại Tề và Viêm Quốc. Nơi đây mặc dù hoang dã, nhưng cũng không phải là nơi vắng bóng người hoàn toàn. Thạch Mục phất tay đưa Yên La về dị giới, sau đó thu dọn hành trang. Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn sáng rõ, hắn liền tiếp tục đánh xe tiến về phía Hắc Ma Môn.

. . .

Nửa năm sau, một đêm.

Ánh trăng nhu hòa trải khắp mặt đất. Bên cạnh quan đạo, trong một bụi cỏ, một chiếc xe ngựa dừng chân tại đây. Cạnh xe ngựa, hai con ngựa kéo màu vàng thỉnh thoảng phe phẩy đuôi, nhàn nhã gặm cỏ dưới ánh trăng.

Ở cách đó không xa, trên một mảnh đất trống, Thạch Mục đang lẳng lặng khoanh chân ngồi. Hơn nửa năm khổ tu không ngừng nghỉ, tinh hạt ánh trăng trong đầu hắn cuối cùng đã lớn bằng trái long nhãn.

Hắn ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, hai mắt nhắm lại, rất nhanh tiến vào mộng cảnh. Vẫn là khối cự thạch màu bạc quen thuộc đó, khỉ trắng giơ hai tay lên trời, thi triển Thôn Nguyệt Thức. Vòng xoáy dịch thể màu trắng sữa trong đầu không ngừng cắn nuốt tinh hoa nguyệt quang đang cuồn cuộn tuôn vào cơ thể. Chẳng qua điều khiến Thạch Mục kỳ quái là thời gian của lần tu luyện này đặc biệt dài, khiến hắn vô cùng buồn tẻ. Ép buộc tinh thần bản thân bình ổn lại, hắn bắt đầu ngắm cảnh trong mộng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Thạch Mục bắt đầu cảm thấy dường như có chút bất thường.

Hắn cảm ứng một phen, lập tức chấn động, tinh hạt trong đầu khỉ trắng không ngờ đã lớn bằng trái trứng vịt!

Thạch Mục dự cảm hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra! Sau một khắc, hắn liền phát hiện ra một chút dị thường. Tuy tinh hoa nguyệt quang hóa thành sương mù màu trắng vẫn đang cuồn cuộn tiến vào vòng xoáy dịch thể trắng sữa, nhưng kích cỡ của tinh hạt lại không hề biến hóa gì. Mà ngược lại, dịch thể của vòng xoáy lại càng lúc càng trở nên đậm đặc. Nhìn thấy hào quang do vòng xoáy phát ra càng lúc càng sáng, một đạo ánh sáng trắng đột nhiên từ trung tâm vòng xoáy bắn vọt ra, xuyên qua đỉnh đầu khỉ trắng, kéo cao lên đến vài chục trượng. Tinh hạt to cỡ trái trứng vịt từ từ dâng lên, xuyên qua huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu khỉ trắng, cuối cùng lơ lửng trên đỉnh cột sáng. Rất nhanh, ở giữa không trung, tinh hạt tản mát ra bạch quang mênh mông, sau đó bắt đầu chuyển động nhanh chóng, một lượng lớn các điểm sáng màu trắng ào ạt tuôn về phía tinh hạt như thủy triều. Theo thời gian trôi qua, bạch quang trên tinh hạt càng lúc càng sáng, khí thế càng lúc càng kinh người, mơ hồ có dấu hiệu bất ổn.

Đúng lúc này, khỉ trắng ngẩng mặt lên trời rống to một tiếng, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Sau một khắc, Thạch Mục mở to hai mắt, lập tức tỉnh lại. “Đây là một giấc mộng không hoàn chỉnh!” Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Thạch Mục lúc bấy giờ. Hắn nhíu mày, cẩn thận ngẫm lại một màn vừa rồi trong mơ, loáng thoáng dường như đã hiểu ra chút gì đó.

Sau một lát, hai mắt Thạch Mục lại nhắm nghiền, lần nữa tiến vào mộng cảnh. Nửa canh giờ sau, hắn tỉnh lại, trong lòng khẽ động, nhưng một lát sau vẫn lắc đầu. Cứ như vậy mấy lần liền, đến lần tỉnh lại thứ mười một, hai mắt hắn chớp động tinh quang, cảm giác dường như đã nắm bắt được điều gì đó.

Khi hắn lại một lần nữa tiến vào mộng cảnh, khi bầu trời lần nữa tối sầm, hắn rốt cuộc đã thấy rõ! Thì ra sau khi khỉ trắng rống to, phần lớn quang mang của nguyệt luân treo ở không trung, trong nháy mắt đã bị hấp thu sạch sẽ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN