Logo
Trang chủ
Chương 210: Đổi lộ tuyến

Chương 210: Đổi lộ tuyến

Đọc to

Trong mắt đại hán mặt vàng lóe lên vẻ cười gằn, đồ đằng Độc Hạt trên cánh tay trái lập tức sáng rực. Ngay sau đó, cả cánh tay trái nhanh chóng kéo dài thành đuôi bọ cạp đỏ thẫm dài hơn một trượng, còn cánh tay phải hóa thành cái càng bọ cạp khổng lồ, toàn thân cũng được bao phủ bởi lớp giáp xác đỏ thắm.

Bỗng cánh tay phải hắn siết lại, cái càng bọ cạp khổng lồ quặp vào hư không, một cơn sóng khí đỏ lửa theo đó lan tỏa, va chạm với bóng roi đen đang vút tới.

"Ầm rầm rầm!" Tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Một quả cầu ánh sáng đen đỏ đan xen xuất hiện tại điểm va chạm, chân khí cuồng bạo chấn động tứ tán. Bên trong quang cầu đột nhiên truyền đến tiếng xì xì. Bỗng một luồng sáng đỏ lóe lên, chính là cánh tay trái đã hóa thành đuôi bọ cạp của đại hán mặt vàng quét tới đỉnh đầu Kim Tiểu Trâm, hung hăng đâm thẳng xuống.

Kim Tiểu Trâm thấy vậy nhưng không hề bận tâm, không né không tránh, cổ tay khẽ run, trường tiên ngăm đen loáng một cái hóa thành hơn mười đạo ảo ảnh ào tới đại hán mặt vàng.

Đuôi bọ cạp đỏ thẫm rít gió, đâm thẳng vào Kim Tiểu Trâm, kết quả, quanh thân nàng có ánh sáng vàng lưu chuyển, móc câu ở đuôi bọ cạp chẳng hiểu sao lại bị lệch hướng, đâm vào hư không. Đại hán mặt vàng giật mình, mắt thấy bóng roi đã áp sát, đành phải dùng càng bọ cạp ở cánh tay phải ngăn cản.

Cùng lúc đó, hai mươi mấy tên dũng sĩ Hậu Thiên Man tộc đã xông lên, giao chiến với đám người Thạch Mục. Tu vi của những dũng sĩ đồ đằng này cũng không hề kém cạnh, phần lớn đạt cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ hoặc hậu kỳ. Cả bọn sau khi thi nhau thúc giục trạng thái hóa thú, thân ngoài liền sinh ra giáp xác đỏ cứng rắn, hai tay hóa thành đôi càng khổng lồ, bóng đỏ chớp động, tiếng xé gió vù vù vang lên. Mà bọn người Thạch Mục, thân là bốn đệ tử xếp hạng cao nhất cấp Giáp của Hắc Ma Môn, lấy ít địch nhiều cũng không mấy khó khăn.

Thạch Mục không rút đoản côn sau lưng. Hắn khẽ thúc giục pháp lực, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay bỗng hóa thành mười ba lưỡi đao ánh sáng đỏ, mang theo cuồn cuộn mây lửa, chém tới hai dũng sĩ đồ đằng đứng hai bên tả hữu. Đao quang luân chuyển trong hỏa vân, liền chém hai kẻ đối diện thành mấy đoạn, miệng vết thương cực kỳ bằng phẳng, sạm đen, nửa giọt máu tươi cũng không hề chảy ra.

Giáp xác màu đỏ gặp Vẫn Thiết Hắc Đao như giấy vụn!

Bên kia, Mạc Ninh, Bạch Thủy Tú, Tiền Hùng, ba người cũng đã một đối một tiêu diệt được một tên Man tộc.

Bóng roi trong tay Kim Tiểu Trâm trùng trùng điệp điệp, như tấm lưới đen khổng lồ, bao phủ đại hán mặt vàng. Đại hán mặt vàng cũng không cam chịu yếu thế, hai tay một càng một móc câu, công thủ vẹn toàn, có thể co duỗi tùy ý, vận chuyển chân khí, đấu với Kim Tiểu Trâm bất phân thắng bại.

Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!

Sau lưng Kim Tiểu Trâm có bóng đỏ lóe lên, hóa ra con Hạt Vĩ Thú khổng lồ kia chẳng biết từ lúc nào đã ẩn mình rồi bất ngờ lao tới sau lưng. Khói độc xanh lá từ miệng cuồn cuộn như sắp phun ra, đồng thời móc câu độc ở phần đuôi cũng dùng một góc độ cực kỳ xảo trá, từ phía dưới đâm tới Kim Tiểu Trâm. Lúc này, sắc mặt đại hán mặt vàng càng trở nên dữ tợn, tốc độ công kích của gã bỗng nhiên tăng nhanh, khiến Kim Tiểu Trâm kinh hãi, căn bản không thể tránh né!

Ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng đen thật dài từ bên cạnh bay tới, đập mạnh vào đầu Hạt Vĩ Thú. Một cỗ man lực tràn trề trực tiếp đánh bay con Hạt Vĩ Thú ra xa, một đống bầy nhầy trắng đỏ vương vãi giữa không trung.

Hạt Vĩ Thú thình lình bị một đòn này đánh cho vỡ óc, chết tại chỗ!

Đạo bóng đen này chính là sợi Lưu Tinh Chùy loại nhỏ mà Thạch Mục vẫn luôn đeo bên hông.

Kim Tiểu Trâm trải qua một trận hồn bay phách lạc, chân mày lá liễu dựng ngược. Tay trái nàng khẽ run, một tia sáng đen bay ra, vừa lóe lên đã đến trước mặt đại hán mặt vàng. Đồng tử đại hán mặt vàng co rụt lại, từ cái càng lớn ở tay phải bắn ra một tấm phù lục da thú màu đỏ, hỏa quang lóe lên, quanh thân lập tức xuất hiện tầng hào quang đỏ, bảo hộ gã bên trong đó. Sau một khắc, tia sáng đen nổ tung, biến thành đám mây đen lớn hơn một trượng. Trong mây đen có tiếng nổ vang đì đùng, một tia chớp trắng to bằng ngón tay bắn ra, đánh lên màn hào quang đỏ, nơi bị đánh trúng rung lắc không ngừng.

Đại hán mặt vàng biến sắc, trong lúc đang định hành động khác thì trong mây đen bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang liên tiếp, từng đạo tia chớp trắng liên tiếp giáng xuống, đánh cho màn hào quang đỏ lập lòe bất định, ảm đạm vô quang, mắt thấy đã sắp tắt!

Đại hán mặt vàng rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ. Hắn lại lấy ra một tấm phù lục da thú màu đen khác, còn chưa kịp sử dụng, trường tiên đen đã như ma quỷ, đánh thẳng lên màn hào quang đỏ.

"Ầm!" Một tiếng trầm đục vang lên!

Màn hào quang đỏ tan vỡ ầm ầm. Ngay sau đó, một tia sét trực tiếp giáng xuống đầu đại hán mặt vàng, đầu lâu hắn vỡ nát như dưa hấu, nổ tung. Thi thể không đầu quằn quại vài cái rồi ngã xuống.

Cùng lúc đó, đám dũng sĩ đồ đằng ác chiến với bọn Thạch Mục cũng đã chết gần hết một nửa. Mắt thấy đại hán mặt vàng vừa bị tiêu diệt, trên mặt cả đám thi nhau lộ vẻ hoảng sợ, liền bỏ chạy tứ tán. Mọi người đương nhiên không để bọn chúng toại nguyện, chỉ mất thời gian một nén hương, những Hậu Thiên Man tộc này đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

"Kim sư thúc, chúng ta giết hết những Man tộc này, có khi nào lại khơi mào tranh chấp giữa Nhân tộc và Man tộc không?" Bạch Thủy Tú đứng bên đống lửa, nhìn đầy đất thi thể, hỏi.

Trên mặt Mạc Ninh và Tiền Hùng cũng xuất hiện vài phần bất an, chỉ có Thạch Mục sờ cằm, mặt lộ vẻ đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Hừ, chuyện này vốn dĩ là bọn chúng ra tay trước, không thể trách chúng ta hạ thủ không lưu tình! Dù có làm lớn chuyện, cứ để mấy lão già của Liên Minh phải đau đầu đi, dù sao chúng ta chiếm lý, chỉ cần lo tốt cho bản thân là được rồi." Kim Tiểu Trâm hừ lạnh một tiếng, bình thản nói.

"Chúng ta có lẽ đã bị kẻ khác theo dõi. Theo ta thấy, lộ tuyến tiếp theo tốt nhất nên đổi một chút để đảm bảo an toàn hơn." Nhưng vào lúc này, thanh âm của Thạch Mục bỗng nhiên vang lên.

Lời vừa nói ra, đám người Mạc Ninh đều kinh hãi, ánh mắt đồng loạt chuyển sang Thạch Mục. Kim Tiểu Trâm cũng chuyển đôi mắt đẹp nhìn về phía Thạch Mục, tựa như đang chờ hắn giải thích thêm.

"Nếu ta đoán không nhầm thì những kẻ này là tộc nhân của bộ lạc Xích Hạt Hung Man. Bộ lạc này tuy không phải là một trong tám đại bộ lạc của Man tộc nhưng cũng là một chi nhánh của Xích Vĩ bộ. Đám Hung Man từ trước đến giờ đều rất căm thù Nhân tộc Thất Tông chúng ta. Tuy đã có minh ước không cho phép bọn chúng xâm nhập lãnh thổ ba nước nhưng hôm nay chúng ta đang ở Man hoang, bọn chúng liệu có giữ lời?" Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng nói.

"Vậy theo ý kiến của ngươi, tiếp theo chúng ta nên đi từ đâu thì mới thỏa đáng?" Kim Tiểu Trâm hỏi.

"Chúng ta tiến về phía trước, đi theo hướng Tây Bắc khoảng nửa tháng thì sẽ đến một chỗ gọi là Sơn Mạch Hắc Thạch. Sau đó xuôi theo sơn mạch này, một đường đi về phía Tây. Tuy rằng phải đi đường vòng xa một chút nhưng Sơn Mạch Hắc Thạch tiếp giáp với Bình Man Nguyên, bình thường Hung Man sẽ không dám tới gần, an toàn hơn nhiều." Thạch Mục suy nghĩ một chút, rồi đáp.

"Vậy cứ quyết định như thế, đi thôi." Kim Tiểu Trâm không chút nghĩ ngợi nói ngay.

Ba người Mạc Ninh nghe vậy nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết Sơn Mạch Hắc Thạch là nơi nào, nhưng nếu Kim Tiểu Trâm đã đồng ý, bọn họ đương nhiên cũng không nói thêm lời nào. Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, hắn lựa chọn con đường này. Thứ nhất đúng là vì tránh né sự quấy rầy của Hung Man, dù sao hắn cũng đã kết cừu oán không nhỏ với Tứ bộ Hung Man, đặc biệt là bộ lạc Liệt Xà. Thứ hai, thì là vì ở phía Tây Bắc của Hoang Nguyên Man tộc, Sơn Mạch Hắc Thạch là một sơn mạch cực lớn, kéo dài từ Đông sang Tây. Nơi đó cũng có không ít các núi lửa đã tắt, Linh khí thuộc tính Hỏa tương đối dồi dào. Những ngày này, mỗi khi rạng sáng, vào thời điểm ánh sáng mặt trời mới lên, hắn liền tu luyện Hấp Nhật Thức. Buổi tối tùy theo tình huống mà tu luyện Xích Viên Hỏa Kinh hay Thôn Nguyệt Thức. Khí phôi trong cơ thể dần vững chắc, đạt đến trạng thái bão hòa, tùy thời có thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Hắn đang tìm một nơi tương tự như Hắc Viêm Cốc trong môn phái.

Trong thời gian tiếp theo, đoàn người một đường hành trình về hướng Tây Bắc, quả nhiên không gặp lại đám Hung Man hay bầy Hung Thú tập kích nào nữa.

Nửa tháng sau, bọn hắn tiến vào một mảnh sơn mạch đen kịt khổng lồ. Đập vào mắt, bất kể là núi đá hay đất đai đều đen thui một màu. Nơi đây cũng rất hoang vu, không hề có thực vật, y hệt như những nơi khác trong Hoang Nguyên Man tộc. Hơn nữa, bên trong sơn mạch, khắp nơi đều có dấu vết bị đào bới.

"Hắc hắc, nơi đây chính là Sơn Mạch Hắc Thạch? Quả nhiên tên sao thì cảnh vật y vậy." Tiền Hùng nhìn quanh, ngữ điệu mang theo vẻ châm chọc.

"Chớ nói linh tinh, đi vào nhanh một chút đi." Kim Tiểu Trâm trừng mắt nhìn Tiền Hùng, nói.

Tiền Hùng nghe vậy, cái cổ to mập rụt lại. Mấy người lập tức không dám ừ hử thêm lời nào nữa, tranh thủ thời gian tiến vào sơn mạch. Kỳ thật, trong Hoang Nguyên Man tộc, địa thế đa phần hiểm trở, nhấp nhô, ngựa bình thường vốn không có mấy tác dụng. Nay đã tiến vào sơn mạch, ngựa càng trở nên vô dụng, bọn họ đành phải bỏ ngựa, xuống đi bộ.

"Đừng thấy nơi này hoang vu mà chủ quan, Sơn Mạch Hắc Thạch từng vài lần gặp phải thiên tai, khiến nơi đây sản sinh ra rất nhiều Hung Thú, độc trùng." Thạch Mục vừa đi, vừa nhắc nhở bên cạnh.

Ba người Mạc Ninh nghe vậy liền khẽ rùng mình, chăm chú cẩn thận nhìn quanh. Thạch Mục cũng không để đám Hung Thú, độc trùng này vào trong lòng. Trên người hắn có khí tức của Tam Thủ Hung Mãng, đám độc trùng tránh còn không kịp chứ nói gì đến nhào tới. Anh Vũ Thải Nhi thì ngược lại, trên cả chặng đường nó luôn không mấy hào hứng, nhưng khi tiến vào sơn mạch rồi thì tinh thần lại trở nên phấn chấn. Nó không ngừng bay lên đậu xuống ở khu vực xung quanh, có khi còn chộp lấy vài con độc trùng, chơi đùa phấn khởi.

"Con Anh Vũ kia của ngươi đúng là có chút đặc biệt, rất ít Linh sủng có thể có linh trí đạt đến trình độ này." Kim Tiểu Trâm nhìn Thải Nhi đang bay lượn ở khu vực gần đó, nói với Thạch Mục.

"Lại để Kim sư thúc chê cười rồi, nó chẳng qua chỉ là một con chim ồn ào thôi. Nếu không phải nó có chút năng lực dò xét, ta cũng không dẫn nó theo làm gì." Thạch Mục khẽ cười nói.

Kết quả một giây sau, sắc mặt hắn liền đột nhiên biến đổi.

Kể từ khi tiến vào sơn mạch, hắn liền thúc giục khả năng cùng chung thị giác với Thải Nhi. Thông qua con mắt của Thải Nhi, hắn thấy bầu trời phía xa bỗng ẩn hiện một mảng mây đen, đang lướt nhanh về phía này.

"Làm sao vậy?" Kim Tiểu Trâm chú ý thấy thần sắc của Thạch Mục, hỏi.

"Có bão cát, mau tìm một chỗ sơn động tránh gió trú ẩn!" Thạch Mục lớn tiếng nói.

Đám người Kim Tiểu Trâm nghe vậy, biến sắc. Cũng may, khắp nơi trong Sơn Mạch Hắc Thạch đều có sơn động. Đoàn người rất nhanh tìm được một sơn động tránh gió gần đó, chui vào. Anh Vũ Thải Nhi đương nhiên cũng được Thạch Mục gọi về.

Bão cát ập đến thật nhanh, đoàn người mới ẩn nấp không bao lâu thì bão cát đã hung hãn gào thét, đổ ập tới. Trong lúc nhất thời, cát bụi nổi lên bốn phía, che kín bầu trời, khung cảnh bên ngoài như hoàng hôn buông xuống, trở nên lờ mờ không thấy rõ. Gió lốc cuốn theo vô số hòn đá, đập vào vách núi, phát ra từng tiếng nổ vang như sấm đánh. Dưới uy thế của trời đất, dù là núi đá khổng lồ cũng phải run lên từng đợt.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN