"Ta cùng nàng đã sớm có ước định, nếu ta tiến vào Tiên Thiên Cảnh, nàng sẽ nói tên cho ta biết." Thạch Mục nói.
"Nhớ kỹ, tên nàng là Tây Môn Tuyết. Đừng có gọi nàng là Thiên Âm Xá Nữ gì đó nữa. Đó chẳng qua chỉ là danh hào người ngoài tùy tiện đặt cho nàng thôi." Đôi mày thanh tú của Kim Tiểu Thoa nhăn lại, nói.
"Tây Môn Tuyết..." Ánh mắt Thạch Mục khẽ sáng lên.
Cái tên này rất hợp với dung mạo cùng tính cách của nàng, một thân áo trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tựa tinh linh giáng trần.
"Vậy Đại điển Thăng Tiên kia rốt cuộc là gì? Có liên quan gì đến Thiên Âm... Tây Môn Tuyết?" Thạch Mục lại hỏi.
"Đại điển Thăng Tiên là thịnh hội do Thông Thiên Tiên Giáo – đệ nhất đại tông của Lục Sơn vương triều, mỗi ba mươi năm cử hành một lần. Chỉ những người tiến giai Tiên Thiên, hoặc trở thành thuật sĩ Tinh giai trước ba mươi tuổi, cộng thêm tư chất trác tuyệt, được tông môn tiến cử mới có tư cách tham gia." Kim Tiểu Thoa nói.
Thạch Mục nghe thế, trong lòng không khỏi chấn động. Điều kiện để báo danh tham gia không ngờ lại hà khắc đến vậy, nhưng từ đó cũng có thể thấy được sự bất phàm của Đại điển Thăng Tiên này.
"Đến cuối cùng, Đại điển sẽ chọn ra ba nam ba nữ, đưa vào một nơi gọi là Trường Sinh Điện để bế quan. Sau đó, Thông Thiên Tiên Giáo sẽ dốc hết tài nguyên bồi dưỡng, đẩy nhanh tu vi của bọn họ đạt đến Địa giai. Nghe đồn, từ khi Đại điển Thăng Tiên được tổ chức đến nay, phàm là người tiến vào Trường Sinh Điện bế quan, cuối cùng đều chưa từng xuất hiện trở lại. Nghe nói bọn họ đều đã phi thăng lên Tiên Vực, trở thành Tiên Nhân rồi." Kim Tiểu Thoa tiếp tục nói.
"Chẳng lẽ..." Thạch Mục nghe đến đây, trong lòng căng thẳng, ẩn ẩn có một tia dự cảm chẳng lành.
"Đúng vậy, nàng đã quyết định tham gia Đại điển Thăng Tiên lần này." Kim Tiểu Thoa nói, gằn từng câu từng chữ một.
Tuy trong lòng sớm đã có chút dự cảm, nhưng đến khi chính tai nghe Kim Tiểu Thoa xác nhận, Thạch Mục cũng không ngăn được một cỗ xót xa xộc thẳng lên.
"Tuyết Nhi từ nhỏ đã lập chí cầu chứng đạo, đây cũng là kỳ vọng của sư môn đối với nàng. Mà thực lực, tư chất của Tuyết Nhi, chỉ e cũng là cực kỳ hiếm thấy trong Trung ương Đại lục. Nếu nàng tham gia Đại điển, có cơ may rất lớn sẽ được chọn trúng. Một khi được chọn, nàng sẽ triệt để tách rời chúng ta. Ngươi cũng không còn cơ hội gặp lại nàng nữa rồi." Kim Tiểu Thoa nhìn về phía Thạch Mục, nói.
"Nếu đã như thế, ta đây cũng muốn tu luyện thành tiên, đi tìm nàng!" Hai tay Thạch Mục theo bản năng nắm chặt lại.
"Thăng Tiên có gì tốt? Cái gọi là Thiên đạo vô tình, Tiên đồ hư vô mờ mịt. Một khi thành Tiên, Người-Tiên vĩnh viễn xa rời. Đây là một con đường không có đường về, ngươi thật sự cho rằng, sau khi thành Tiên, các ngươi có thể ở cùng một chỗ sao?" Kim Tiểu Thoa khinh thường cười một tiếng, thản nhiên nói.
Thạch Mục nhất thời nghẹn lời.
"Nếu ngươi thật lòng yêu thích nàng, vậy bây giờ liền theo ta đi tìm nàng. Tính cách của Tuyết Nhi vô cùng có chủ kiến, chuyện nàng đã quyết định, hầu như sẽ không vì người ngoài mà thay đổi. Nhưng hình như nàng có chút khác biệt đối với ngươi. Nếu không, lúc trước cũng sẽ không cùng ngươi lập cái ước định kia." Kim Tiểu Thoa khẽ thở dài nói.
"Ta hiểu rồi, thì ra đây chính là chuyện ngươi muốn ta đáp ứng lúc trước? Tốt, mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì, chúng ta bây giờ đều có chung một mục tiêu, đó chính là khuyên nhủ nàng không nên tham gia Đại điển Thăng Tiên!" Thạch Mục gật đầu nói.
"Hiện nay e rằng Tuyết Nhi đã thông qua Truyền Tống Trận, lên đường tiến về Lục Sơn vương triều trước rồi. Bây giờ có quay về Vạn Lũng sơn mạch cũng không gặp được nàng. Đại hội Thăng Tiên của Thông Thiên Tiên Giáo cùng Đại điển Ma Dương của Thiên Ma Tông chúng ta có thời gian tổ chức khá gần nhau, từ bây giờ đến khi đó còn một năm. Chúng ta trước hết hãy đến Thiên Ngu Thành – đô thành của Lục Sơn vương triều tìm Tuyết Nhi, sau đó đến Thiên Ma Tông cũng không muộn. Nhưng theo ta được biết, quan hệ của Thiên Ma Tông chúng ta với Thông Thiên Tiên Giáo có chút mẫn cảm. Nếu thân phận của chúng ta bị phát hiện, e rằng sẽ rước lấy không ít phiền toái. Ngươi còn dám đi không?" Ánh mắt Kim Tiểu Thoa nhìn về phía Thạch Mục, hỏi.
"Đương nhiên!" Thạch Mục không chút do dự, lập tức gật đầu.
"Tốt." Kim Tiểu Thoa nhẹ gật đầu, quay người đi đến cửa ra của động đá dưới đất.
Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lên đỉnh động, trong mắt lập lòe hào quang, không biết đang suy nghĩ gì.
(Ôi chao, đường tìm vợ gian nan quá! - Yuki)
Thải Nhi dường như cũng cảm giác được tâm cảnh của Thạch Mục lúc này, thần kỳ thay, nó không hề om sòm quấy nhiễu, ngoan ngoãn đậu ở một bên, dùng miệng chải vuốt lông chim.
Sáng sớm ngày thứ hai. Bão cát ngoài động vẫn mãnh liệt như trước.
Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống ở một góc sơn động.
"Thạch sư đệ, đưa cho ta một thùng nước." Đột nhiên, Kim Tiểu Thoa quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, nói.
"Kim sư tỷ, chỉ còn một thùng nước cuối cùng thôi." Thạch Mục cười khổ nói.
"Ngươi không phải mang theo rất nhiều nước sao?" Kim Tiểu Thoa trừng đôi mắt đẹp.
"Đoạn đường này cứ thi thoảng ngươi lại đòi tắm rửa, nước hết nhanh là phải rồi." Thạch Mục bĩu môi nói.
"Nơi hoang tàn thế này, khắp nơi đều là tro bụi xám ngoét, người xinh đẹp như Kim tỷ tỷ tất nhiên là muốn tắm rửa sạch sẽ rồi!" Lúc này Anh Vũ đang đậu gần Thạch Mục, trông mong nhìn về phía Kim Tiểu Thoa, ton hót nói.
Kim Tiểu Thoa mỉm cười, lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật của mình ra một quả hạch màu xanh hình thoi, tiện tay ném cho Anh Vũ. Những quả hạch này nàng "cướp" từ chỗ Thạch Mục. Ánh mắt Anh Vũ lộ vẻ đắc ý, một ngụm đớp lấy quả hạch, nuốt chửng chỉ trong vài cái.
"Nếu chỉ còn một thùng nước cuối cùng thì thôi vậy, đợi khi tìm được nguồn nước rồi hãy nói." Kim Tiểu Thoa nói.
"Theo trên địa đồ, cách nơi này không xa liền có một nguồn nước. Mặc dù không có vị trí cụ thể, nhưng chắc tìm cũng dễ thôi." Thạch Mục nói.
Cuộc đối thoại của Thạch Mục cùng Kim Tiểu Thoa khiến đám người Mạc Ninh, vốn cũng ở trong sơn động, chấn động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thạch Mục. Rất nhanh, Mạc Ninh biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Khí tức trên người Thạch Mục vẫn như cũ sâu không lường được, nhưng đã có biến hóa vi diệu xảy ra, một cỗ khí thế uy nghiêm của cường giả Tiên Thiên khi ẩn khi hiện.
Tiễn Hùng cùng Bạch Thủy Tú cũng khẽ giật mình.
"Tham kiến Thạch sư thúc, chúc mừng sư thúc ngưng tụ thành công khí phủ, trở thành cường giả Tiên Thiên." Bạch Thủy Tú phản ứng nhanh nhất, lập tức hành lễ với Thạch Mục.
"Chúc mừng Thạch sư thúc." Mạc Ninh sau khi sững sờ, cũng vội vàng cùng Tiễn Hùng đứng dậy hành lễ.
"Chư vị không cần đa lễ." Thạch Mục khoát tay.
Đám người Mạc Ninh lúc này mới ngồi xuống, tuy nhiên bọn họ điều chỉnh vị trí ngồi sao cho Thạch Mục cùng Kim Tiểu Thoa đều có được không gian khá lớn.
Trận bão cát rốt cuộc kết thúc vào buổi trưa.
Đám người Thạch Mục tiếp tục xuất phát. Lần này Thạch Mục đi phía trước, dựa vào kinh nghiệm có được tại bộ lạc Đằng Nha, một lúc lâu sau rốt cuộc tìm được một hồ nước rộng chừng năm sáu trượng trong một sơn cốc.
Liếc nhìn qua, mặt nước thanh tịnh, chung quanh sạch sẽ.
Đám người Kim Tiểu Thoa ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng đi đến hồ nước.
"Chờ một chút!"
Chân mày Thạch Mục cau lại, đưa tay ngăn đám Kim Tiểu Thoa đang đi tới.
"Làm sao vậy?" Kim Tiểu Thoa nghi ngờ hỏi.
"Thải Nhi, ngươi đi chung quanh xem kỹ một chút." Thạch Mục không trả lời mà ra lệnh cho Anh Vũ trên vai.
"Thạch Đầu, Thải Nhi khát..." Thải Nhi miệng hơi mở, vừa định lầm bầm gì đó thì bị Thạch Mục trừng mắt, lập tức vỗ đôi cánh bay đi.
Một khắc đồng hồ sau, Thạch Mục vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói gì.
"Xem ra không có việc gì rồi, tranh thủ thời gian rót đầy nước, còn phải đi nhanh thôi." Kim Tiểu Thoa thấy Thạch Mục như thế, trong lòng cũng buông lỏng, lập tức khoát tay áo nói.
Đám người Mạc Ninh đại hỉ, vội vàng cầm túi nước của mình, đi đến hồ nước.
Lúc này Thải Nhi cũng đã bay về, hưng phấn bay vút qua trên không hồ nước. Nó còn cố ý duỗi móng chim kéo dài trên mặt hồ khiến bọt nước văng khắp nơi.
Kim Tiểu Thoa cũng đi đến hồ nước, chuẩn bị rửa mặt sạch sẽ. Môi trường hoang nguyên thường xuyên làm cho làn da nàng có cảm giác không thoải mái.
Nàng vừa đặt thùng gỗ vào trong hồ nước, lông tơ trên người đột nhiên dựng cả lên. Với nhãn lực của mình, nàng liếc nhìn qua đáy hồ và bất ngờ thấy tất cả đều là xương cốt trắng hếu.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên!
Mặt đất sau lưng nàng đột nhiên sáng lên một mảnh ánh sáng màu vàng, tiếp theo một con hổ to lớn hai màu vàng đen nhảy ra, kèm theo một cỗ cương phong lăng liệt ác liệt gần như hóa thành thực chất nhào tới chỗ nàng.
Thân đang ở giữa không trung, hai cái móng vuốt sắc nhọn của Cự Hổ vung vẩy, hơn mười lưỡi đao ánh sáng màu vàng dài gần nửa trượng, phô thiên cái địa phóng tới lưng Kim Tiểu Thoa.
"Cẩn thận!"
Thạch Mục hô lên, tay phải rất nhanh bấm pháp quyết, một khối khí màu trắng bắn ra, tụ tập lại nhanh chóng kéo dài hóa thành một sợi dây xích dài chừng một trượng, bay về phía Cự Hổ.
Kim Tiểu Thoa phản ứng cực nhanh, quăng thùng gỗ đang cầm trong tay ra, quay người. Roi da màu đen đột nhiên xuất hiện trên tay nàng.
Lúc nàng quay người, cánh tay khẽ động, roi da màu đen múa lên giữa không trung nhanh chóng hình thành một màn sáng lớn hơn một trượng, chặn lại lưỡi đao ánh sáng màu vàng.
"Oanh! Oanh! Oanh!" Một chuỗi âm thanh trầm đục bỗng nhiên vang lên.
Lưỡi đao ánh sáng màu vàng liên tục nổ tung giữa không trung, màn sáng màu đen sau một hồi rung chuyển liền nhanh chóng tan rã.
Gần nửa số lưỡi đao ánh sáng màu vàng còn lại, toàn bộ đập lên người nàng.
Kim Tiểu Thoa toàn thân có ánh sáng vàng chuyển động, lưỡi đao ánh sáng như chém vào một mặt cầu trơn nhẵn, nhao nhao lệch khỏi người nàng bay sang hai bên, tuy nhiên ánh sáng vàng quanh thân nàng cũng nhanh chóng ảm đạm.
Lúc này, hai cái móng vuốt Cự Hổ run lên, móng vuốt nhọn hoắt dài mấy tấc thoáng hiện ra đã cách cổ Kim Tiểu Thoa trong gang tấc.
Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một sợi xích màu trắng đã bay vụt tới, trong nháy mắt trói chặt thân thể của nó lại.
"Rống!"
Một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên, Khí Hoàn Thung lập tức bị chấn nát hóa thành từng điểm ánh sáng.
Nhưng Kim Tiểu Thoa cũng nhân cơ hội này, thân hình chớp động mấy cái đã xuất hiện ở chỗ cách đó hơn mười trượng.
Cự Hổ rơi vào vị trí giữa Thạch Mục cùng Kim Tiểu Thoa, trong mắt lộ vẻ dữ tợn.
Thạch Mục lúc này mới phát hiện, con hổ này có bốn mắt, mi tâm có một phù văn kỳ lạ, khí tức trên người tỏa ra cực kỳ cường đại, rõ ràng là một hung thú Tiên Thiên Hậu Kỳ đại viên mãn.
Từ lúc Cự Hổ xuất hiện, đến khi bị Thạch Mục ngăn cản nó đánh lén Kim Tiểu Thoa, chỉ mất thời gian một hai hô hấp. Đám người Mạc Ninh đang múc nước bên cạnh hồ lúc này mới kịp phản ứng.
Bạch Thủy Tú trong miệng lẩm bẩm, trên thân nhanh chóng bao bọc một tầng nước mỏng màu xanh.
Nàng nhảy lên một cái liền nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, bước chân khẽ động, lập tức đạp sóng đi thẳng vào trong hồ. Tay phải cầm pháp trượng vung lên, trong hồ nước liền dâng lên một cột nước cao vài thước nâng nàng lên.
Mạc Ninh chẳng biết từ lúc nào cũng đã cầm kiếm trong tay, quanh thân giống như đuôi khổng tước xòe ra vô số kiếm khí màu xanh. Trong nháy mắt, kiếm khí vỡ vụn hóa thành một đám mây mù rộng mấy trượng che đi thân hình của hắn.
Tiễn Hùng cách hắn không xa, hai tay cầm một cái thiết giản màu đen, bước chân thoáng lui về phía sau mấy bước.
Nhưng vào lúc này, phù văn ở mi tâm Cự Hổ có ánh sáng màu vàng lóe lên, thân thể nó nhanh chóng bị một tầng ánh sáng màu vàng bao bọc lại, tiếp theo thân hình khẽ động liền chui xuống dưới đất biến mất không thấy gì nữa.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương