“Phong Trì Thất Trảm!”
Thân hình Thạch Mục xoay tròn nhanh như lốc xoáy, cấp tốc lao tới. Trường đao trong tay hắn bỗng nhiên biến đổi, mỗi đường đao đều hóa thành bảy đạo đao ảnh, từng tầng từng lớp đao mang liên tiếp xuất hiện chỉ trong tích tắc, khiến người xem phải hoa mắt, tựa như một luồng đao ảnh hùng dũng lao thẳng tới đối thủ.
Từ bên trong luồng đao ảnh sáng lòa, âm thanh réo rắt chói tai vang vọng.
Cùng lúc đó, sáu luồng hỏa diễm tựa sao chổi lao thẳng vào "núi đao", bùng nổ thành sáu tiếng "ầm ầm" đinh tai nhức óc.
Từng đợt lửa tóe ra, cuồn cuộn lan tỏa khắp bốn phương tám hướng. Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ đã tăng lên gấp mấy lần, bao trùm gần như một nửa không trung trên võ đài.
Cùng lúc đó, trên võ đài bỗng phát ra mấy tiếng "xoẹt xoẹt", "núi đao" cũng đột nhiên bùng nổ. Từng đạo đao mang bắn ra xung quanh, găm sâu vào mặt đất ba tấc, dài ba thước, tựa như được một nghệ nhân nào đó điêu khắc.
“Ầm!”
Vương Thiên Hào chịu phản chấn cực lớn, phải lộn một vòng giữa không trung, khó khăn lắm mới tiếp đất. Hai chân hắn run rẩy, đứng không vững, tiếp tục lui thêm bảy bước, để lại bảy dấu chân sâu đến nửa tấc.
Hiện tại, sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút máu nào. Cánh tay cầm thương run rẩy không ngừng, mũi thương vốn sáng loáng nay đã sứt mẻ non nửa.
Các vị giáo đầu đứng dưới võ đài vẫn tập trung quan sát "núi đao" đang dần dần tan rã.
Đám võ đồ như Phong Quân thì xem nhập thần đến nỗi không dám thở mạnh.
Đến khi đạo đao ảnh cuối cùng biến mất, thân hình Thạch Mục đứng thẳng tắp, hoành đao ngang thân, đột nhiên xuất hiện.
Thế nhưng, sắc mặt hắn cũng đã trở nên đỏ thẫm. Mái tóc và quân áo ở một vài chỗ đã bị cháy khét, lưỡi đao cũng đã thủng lỗ chỗ.
Thạch Mục biết, binh khí của mình thành ra thế này là do va chạm liên tiếp với sáu luồng lửa kia. Lúc liệt diễm bạo nổ đã tạo ra áp lực cực lớn, khiến trường đao mất kiểm soát, trực tiếp chém xuống võ đài.
Đây cũng là lý giải cho những vết đao còn lưu lại trên võ đài quanh thân hắn.
“Thật không ngờ ngươi có thể chống đỡ được Lục Diễm Liên Kích của ta.” Vương Thiên Hào đánh giá Thạch Mục thật cẩn thận, xác nhận hắn không chịu tổn thương nghiêm trọng nào, liền lộ ra vẻ bất khả tư nghị.
“Nếu không phải đao pháp của ta mới có chút tiến bộ, thì ta đã không thể chống đỡ được chiêu vừa nãy.” Thạch Mục vứt thanh đao bị tàn phá nặng nề xuống đất, sau đó thở dài đáp lời với giọng bội phục.
“Nhất Thức Thất Trảm! Ngươi có thể luyện Phong Trì Đao Pháp đến mức độ này, ta thua ngươi cũng không quá oan uổng. Chẳng qua, hôm nay ta dùng loại thiết thương bình thường không thể chịu được uy lực của hỏa diễm. Bằng không, cho dù ngươi có chống đỡ nổi chiêu này cũng không thể đứng đó nữa rồi. Nhưng Vương mỗ là người thủ tín, nếu ngươi đã có thể đỡ được Lục Diễm Liên Kích, thì ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, không tham gia lần hội võ này nữa.” Vương Thiên Hào thở dài, sau đó nói thêm mấy câu với vẻ không cam lòng rồi mới nhảy xuống võ đài, đi thẳng ra khỏi Võ Quán.
“Thiên Hào, chờ ta. Chư vị, ta cũng xin đi trước một bước.” Hứa thúc thấy cảnh này thì trở nên sốt sắng, vội vã nói một câu cáo từ, rồi chẳng bận tâm đến những người khác của Kim Cương Võ Quán, lập tức đuổi theo.
Những người còn lại trong võ trường đành quay ra nhìn nhau, không biết xử lý thế nào.
Thạch Mục luyện Phong Trì Đao Pháp tới mức nhất hơi thất trảm đương nhiên là chuyện cực kỳ khiếp sợ, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơn cả lại là kết quả của trận chiến này.
“Khụ… Lưu Phong Võ Quán, Thạch Mục thắng lợi! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Thế nhưng, như Hứa huynh đã nói từ trước, hiện tại Thạch hiền chất có hai sự lựa chọn. Một là, vừa rồi hiền chất mới chiến thắng Kim Cương Võ Quán nên giờ có thể lui xuống, đợi lát nữa tham gia vòng tỷ thí kế tiếp. Hai là, dựa trên đề nghị của Vương công tử, hiền chất có thể tiếp tục nhận lời khiêu chiến của các võ quán khác, nếu hiền chất có thể trụ lại đến cuối cùng thì Lưu Phong Võ Quán sẽ trở thành đệ nhất.” Vị võ quan lúc nãy lại bước lên đài, hắn dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Thạch Mục rồi mới ho nhẹ, lớn tiếng tuyên bố.
Lời hắn vừa dứt thì đám người ở dưới lôi đài đã xì xào bàn tán.
Trong mắt phần lớn đệ tử của các võ quán, Thạch Mục ngơ ngác tựa như chưa hề bị thương, thế nhưng sau mấy lần chiến đấu, thân thể và tinh thần của hắn đương nhiên đã không thể so sánh với lúc đầu. Hơn nữa, sau cuộc chiến kịch liệt vừa rồi, thể lực của hắn chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều, huống chi binh khí của hắn đã bị hủy hoại.
Dựa theo thông lệ của hội võ, nếu Thạch Mục tiếp tục nhận lời khiêu chiến, hắn sẽ không được đổi trường đao mới.
Mấy vị giáo đầu như Phong Lãnh Thiền nghe được lời này thì sắc mặt đã chuyển đổi mấy lần, không biết đang nghĩ gì.
“Lệ huynh, có cần gọi Thạch Mục xuống đài không? Nên để cho hắn nghỉ ngơi, đổi binh khí mới, cứ thế Lưu Phong Võ Quán chúng ta đã đứng ở thế bất bại.” Đại hán họ Mẫn đột nhiên nói với Lệ Thương Hải.
“Không cần, tính khí của tên tiểu tử này ta cũng hiểu được mấy phần. Cho dù ta gọi hắn xuống, hắn cũng sẽ không nghe.” Lệ Thương Hải hít lấy một hơi thật sâu rồi đáp lời với vẻ bất đắc dĩ.
Quả thật, Thạch Mục đứng hiên ngang trên võ đài, đáp với giọng không chút do dự nào:
“Ta đã đứng ở chỗ này sẽ không bỏ chạy giữa chừng, chỉ có thể chiến đấu đến cùng.”
“Vậy ta tuyên bố, khiêu chiến bắt đầu.” Võ quan gật gù, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi. Sau khi lớn giọng tuyên bố, hắn lập tức rời khỏi võ đài.
Đám đệ tử ở bên dưới võ đài lại bàn tán, nhất thời chưa ai lên đài khiêu chiến.
Hiện giờ, ai lên đài khiêu chiến đều có cơ hội rất lớn để đánh bại Thạch Mục, nhưng thắng một kẻ đã kiệt sức sẽ khiến danh tiếng bị bôi nhọ, nói ra thực sự không hay cho lắm. Điều này khiến cho đệ tử các võ quán rất do dự.
Hai người Lý Vân Phong và Tôn Tuấn thì mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ như thể vẫn còn đang ngủ mơ giữa ban ngày.
“Khà khà, ta xin lĩnh giáo quyền pháp của Thạch sư đệ.”
Đúng lúc này, Phong Quân đột nhiên nhảy lên đài, cười lạnh nói. Sau đó hắn lấy ra một bộ quyền sáo màu đen đúc bằng gang, các khớp được nối bằng thép tinh luyện, khiến cho nó có thể hoạt động tự do như thường lệ.
“So quyền pháp sao, rất tốt, chính hợp ý ta.” Thạch Mục nghe vậy, khẽ nhắm mắt lại.
“Đúng dịp vô cùng, công pháp tại hạ tu luyện cũng là Toái Thạch Quyền, ta…”
“Hừ, bớt phí lời, tiếp ta một quyền rồi hẵng nói.” Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, hai tay vung lên, hai nắm đấm hóa thành hai bóng mờ mạnh mẽ bức ra.
Phong Quân thấy vậy thì giận dữ, không nói thêm lời nào. Hai tay hắn vung lên, mang theo hắc thiết quyền sáo nghênh đón đôi quyền bằng xương bằng thịt của Thạch Mục.
“Rắc! Rắc!” Hai tiếng rắc rắc vang lên giòn giã.
Bỗng nhiên, Phong Quân hét thảm, thân hình cấp tốc lùi về sau. Khi đôi hắc thiết quyền sáo va chạm với nắm đấm của Thạch Mục, không khí tại điểm tiếp xúc cuộn lên thành từng đợt sóng. Sau đó, đôi hắc thiết quyền sáo đột nhiên nứt vỡ, làm lộ ra máu tươi chảy đầm đìa.
“Toái Thạch Quyền Đại Thành! Ngươi đã luyện Toái Thạch Quyền đến Đại Thành!” Phong Quân gào lên, giống như hắn gặp phải một yêu thú hung mãnh nào đó.
Nhưng Thạch Mục chẳng để ý, hắn tiến lên một bước, thân hình cả hai lại quấn lấy nhau. Một quyền tạo ra cuồng phong mãnh liệt đánh lên người Phong Quân.
“Thiết Y Thể.” Hai tay Phong Quân đã bị trọng thương, không có cách nào chống đỡ chiêu này, chỉ có thể hét lên một tiếng. Hắn hạ thân trầm xuống, da thịt toàn thân đã biến thành màu nâu sẫm trong nháy mắt, tựa như chỉ trong tích tắc vừa rồi hắn đã khoác lên một bộ giáp sắt màu đen.
“Ầm!”
Nắm đấm của Thạch Mục giáng thẳng lên bụng Phong Quân, làm cho lớp da thịt màu nâu sẫm biến mất hoàn toàn. Cả người hắn văng thẳng ra khỏi lôi đài, rớt mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố, đất cát cũng bay lên tung tóe.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chiến Chùy Pháp Sư (Dịch)