"Lưu trưởng trấn, chuyện Thú Sơn Tông là sao vậy?" Thạch Mục hỏi.
"Ai da, nói ra thì dài lắm, Lâm Sơn Trấn của chúng ta..." Lão trưởng trấn lắc đầu, vừa đi vừa nói.
Qua lời giải thích của trưởng trấn, Thạch Mục hiểu rõ hơn về trung tâm đại lục. Hóa ra, Lâm Sơn Trấn là một thị trấn nhỏ nằm ở vùng biên giới của Tống Quốc, một tiểu quốc ở phía đông Lục Sơn Vương Triều. Thú Sơn Tông của Tống Quốc ngẫu nhiên phát hiện Lâm Sơn Trấn tựa lưng vào sườn núi, gần đây lại có một mỏ Linh Thạch nên đã phái người đến chiêu mộ dân chúng trong trấn lên núi khai thác Linh Thạch.
Do Thú Sơn Tông trả thù lao rất cao cho những người vào mỏ khai thác, trai tráng trong trấn đều tranh nhau đi, khiến thị trấn có một thời gian khá thịnh vượng. Thế nhưng sau đó, dân chúng trong trấn dần phát hiện ra những người đi đào mỏ chỉ có một phần bình an trở về, phần lớn còn lại đều chết một cách khó hiểu. Mặc dù Thú Sơn Tông đều đền bù tổn thất rất lớn cho những gia đình này, thậm chí còn tăng thêm rất nhiều thù lao khai khoáng, nhưng qua một thời gian, dân số trong trấn giảm mạnh, trai tráng cũng ngày càng thưa thớt, chẳng còn ai muốn đi đào khoáng nữa.
Gần đây nghe nói Lục Sơn Vương Triều có một đại điển long trọng ba mươi năm mới tổ chức một lần. Các quốc gia, tông môn xung quanh đều cống hiến rất nhiều Linh Thạch lên trên, vì thế mấy năm gần đây Tống Quốc đều rầm rộ thúc đẩy việc khai khoáng. Kết quả là các môn phái bên trong đều phái người tới thuê dân với giá cao gấp đôi trước đây, thậm chí cưỡng ép dân chúng đi đào khoáng cho họ. Mặc dù Thú Sơn Tông chỉ là một tiểu tông phái ở trung tâm đại lục, nhưng trong Tống Quốc nhỏ bé này, họ lại là một tông môn có địa vị rất cao, thế nên dân chúng trong trấn dù bị oan ức cũng không biết tìm đâu để giãi bày.
...
Vừa đi vừa trò chuyện, hai người đã tới một tiệm cơm cao hai tầng gần đó.
Trưởng trấn quay đầu nhìn Thạch Mục, thở dài một hơi rồi nói:
"Thạch đại hiệp, Thú Sơn Tông có rất nhiều cường giả. Ngay cả người trông coi mỏ khoáng thôi cũng đã mạnh hơn Hướng sứ giả kia rất nhiều rồi. Theo ta thấy, ngươi nên dùng cơm xong rồi rời khỏi Lâm Sơn Trấn đi thì hơn."
"Đa tạ ý tốt của trưởng trấn." Thạch Mục đáp.
Lão trưởng trấn lắc đầu không nói gì thêm. Dưới sự dìu đi của nam tử gầy nhỏ kia, lão bước vào quán ăn, Thạch Mục cũng theo sau tiến vào.
Tiệm cơm nhìn có vẻ sạch sẽ nhưng mấy chiếc bàn đều đã cũ nát. Mặc dù chỉ là vài món ăn dân dã, nhưng nửa năm gần đây Thạch Mục chưa từng được ăn một bữa cơm ngon nào, nên hắn cùng với Thải Nhi ăn như cuồng phong bão táp, nuốt như rồng như hổ, sức ăn kinh người khiến trưởng trấn không khỏi ngạc nhiên.
Ăn xong, trưởng trấn kiên quyết không thu tiền cơm, Thạch Mục cũng không khách sáo thêm. Cơm nước no nê, Thạch Mục theo lời giới thiệu của trưởng trấn đến một khách sạn khá ổn ở đây. Kiến trúc của khách sạn tương đối giống những tòa nhà khác. Bên trong có ba gian phòng, hai gian kia đều trống không, không có người ở, khiến khách sạn này vô cùng tĩnh lặng, vắng vẻ. Đối với điều này, Thạch Mục khá hài lòng.
....
Trong trấn, tại một sân viện khá xa hoa.
"Phụ thân, Bạch đại nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Đợi đến khi hắn tìm đến cửa thì tên Thạch Mục kia chắc chắn không đánh lại được. Chuyện này là do hắn gây ra, nhỡ đâu Bạch đại nhân giận chó đánh mèo chúng ta thì phải làm sao bây giờ?" Nam tử gầy gò ngơ ngác nhìn lão trưởng trấn đang ngồi trên ghế mà nói.
"Trí Nhi, đành cam chịu số phận thôi. Dân Lâm Sơn Trấn chúng ta hưng thịnh là nhờ núi, nhưng đến cuối cùng, lại chết cũng chính vì điều này." Lão trưởng trấn đầu đầy tóc trắng lắc đầu than thở.
"Hài nhi có một biện pháp để trấn ta tránh được tai họa lần này." Nam tử kia đảo mắt nói.
"Biện pháp gì? Chẳng lẽ ngươi..." Lão trưởng trấn đứng phắt dậy, cánh tay run rẩy chỉ vào mặt nam tử.
"Phụ thân, nếu Bạch đại nhân đã không bỏ qua cho Thạch Mục kia thì chúng ta hãy chủ động mật báo hành tung của hắn cho Bạch đại nhân. Như vậy cũng coi như là tỏ rõ lập trường rồi, chắc bọn họ sẽ không truy cứu chúng ta nữa đâu. Mặt khác, hài nhi từng nghe người ta nói trên người Thuật Sĩ đều mang theo Linh Thạch. Tên Thạch Mục này là Thuật Sĩ, chắc hẳn hắn cũng mang theo không ít Linh Thạch. Đến lúc đó không chừng Bạch đại nhân cao hứng, liền miễn cho trấn chúng ta phải đi đào khoáng thì không phải là lợi lộc nhãn tiền sao? Dù sao quanh đây cũng không chỉ có mỗi trấn của chúng ta, thiếu đi mười mấy người trấn ta thì cũng chẳng sao cả." Nam tử gầy gò nhỏ giọng nói.
"Không được! Loại chuyện lấy oán trả ơn thế này sao chúng ta có thể làm? Như vậy sẽ bị trời phạt đó!" Lão trưởng trấn gạt phắt ý nghĩ này.
"Phụ thân, việc này liên quan đến toàn bộ Lâm Sơn Trấn của chúng ta. Trong trấn có rất nhiều người ngoài miệng thì không nói, nhưng thực tế đều có suy nghĩ như vậy. Theo hài nhi biết thì bọn A Minh đều đã chạy đến khu mỏ báo tin rồi." Nam tử hạ giọng nói.
"Các ngươi..." Lão trưởng trấn đặt mông ngồi phịch xuống ghế, tâm trạng nhất thời ảo não, không nói nổi lời nào.
Nam tử gầy gò thấy cha mình không nói gì nữa, khóe miệng khẽ mỉm cười, yên tâm lui ra ngoài.
Ngay trong đêm đó, ánh trăng sáng ngời, toàn bộ Lâm Sơn Trấn vốn có kiến trúc xinh đẹp từ bên ngoài, giờ như khoác lên mình một lớp bạc nhẹ.
Lúc này, Thạch Mục đang ngồi trong phòng trọ, khoanh chân nhắm mắt tu luyện. Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ rung động, một hình ảnh xuất hiện trong đầu.
Đây là một nhóm mười sáu võ giả cầm trường thương, mặc áo da thú, vọt vào cửa lớn của khách sạn. Bên ngoài, một nam tử áo đen và một nam tử gầy nhỏ đang khúm núm.
Thạch Mục đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lẳng lặng đứng bên trong khách sạn.
Sau một lát, một bóng người lóe lên ngoài cửa. Một trung niên mặc áo da thú, thân hình cao lớn, dẫn đầu nhảy vào trong khách sạn. Gã nhìn thấy Thạch Mục đang lẳng lặng đứng trong sân thì khẽ nao nao trong lòng, bước chân hơi chậm lại, tiến về phía Thạch Mục. Ngay sau đó, những người sau lưng gã lập tức ùa lên, chia ra hai bên xung quanh, tạo thành ba tiểu thương trận, mỗi trận gồm năm người, bao vây Thạch Mục vào giữa. Khí tức trên người trung niên mặc áo bào da thú rất cường đại, hiển nhiên là một cường giả Tiên Thiên sơ kỳ. Còn những người vây quanh Thạch Mục thì có ba người dẫn đầu là Hậu Thiên hậu kỳ, số còn lại đều là trung kỳ.
Trong số ba gã hậu kỳ, có một gã Thạch Mục từng gặp rồi, chính là gã mắt tam giác. Lúc này, hắn đang đứng sau lưng Thạch Mục.
"Không ngờ các hạ lại là một võ giả Tiên Thiên, chẳng trách dám nhúng tay vào việc của Thú Sơn Tông chúng ta. Tại hạ là Bạch Thiếu Phong của Thú Sơn Tông, không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?" Trung niên mặc áo bào da thú vừa nói vừa tiến lên một bước.
Nghe thấy lời ấy, gã nam tử mắt tam giác khẽ run lên.
"Ngươi thắng ta sẽ nói cho ngươi biết." Thạch Mục nói.
"Tốt, một lời đã định!" Bạch Thiếu Phong cười lớn nói.
Vừa dứt lời, hắn đạp chân một cái, cả thân hình như mãnh thú gào thét nhào tới Thạch Mục. Trường thương trong tay lóe lên ánh bạc, thân thương được một màu bạc dày đặc bao phủ, mãnh liệt đâm về phía trước. Một con báo màu bạc dài hơn một trượng từ đầu thương bắn ra, mang theo luồng khí hung sát, nhắm thẳng Thạch Mục mà đánh tới.
Đồng thời, ba tiểu thương trận xung quanh cũng lóe lên màu xanh. Trên đầu mỗi mũi thương đều phát sáng rồi nhanh chóng tụ lại một điểm ở giữa, một đầu sói màu xanh dần hiện ra từ đó. Trận pháp xoay chuyển, ba đầu sói xanh lao lên xé gió, vây công Thạch Mục từ ba phía, khóa chặt tất cả đường lui của hắn.
Thạch Mục đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Tay trái hắn sáng lên ánh sáng trắng, ngoài cơ thể hiện lên một tầng hộ thuẫn màu xanh. Đồng thời, tay phải hắn đưa về phía sau rút Vẫn Thạch Hắc Côn ra. Hắc Côn trong tay hắn nổi lên một tầng sáng xanh nhạt. Thạch Mục vung tay lên, bóng côn trùng điệp hiện ra, đánh về phía con sói bên trái đang lao tới. Ngay giây phút ấy, hắn quay đầu há miệng phun ra năm luồng khí trắng vào bóng sói bên phải.
Oanh!
Con báo màu bạc chạm vào vòng sáng bảo hộ của hắn liền biến thành ngân quang sáng lóa. Hộ thuẫn màu xanh nhạt bị ngân quang rung động liên hồi, ánh sáng của nó cũng mờ đi không ít nhưng vẫn không bị tiêu tán. Lúc này, bóng côn trùng điệp và năm tia bạch khí cũng đã đánh tan hai đầu sói bên trái và bên phải.
Âm thanh va chạm vang lên liên tiếp.
Hai đầu sói bị nổ tung, mười bóng người điều khiển phía sau như bị quả tạ lớn đánh bay ra ngoài, ngã lăn ra đất bất tỉnh. Cùng lúc đó, bóng sói cuối cùng cũng nhào tới sau lưng Thạch Mục.
"Oanh!" một tiếng lớn vang lên.
Hai màu xanh trắng hòa quyện vào nhau, tiếng sói tru gầm lên rồi tắt ngúm. Vòng sáng bảo hộ lại nhạt đi rất nhiều, gần như trong suốt nhưng vẫn không tan.
Lúc này, Thạch Mục quay người, miệng hé mở bắn ra thêm năm đạo bạch khí nữa.
Rầm!
Thương trận của tên mắt tam giác đứng ngay gần đó nên bị đánh cho tan tác. Người trong trận đều bị đánh bay ra ngoài, ngã lăn xuống đất ngổn ngang, bất tỉnh. Lúc này, Thạch Mục cảm giác được trên đỉnh đầu có pháp lực dao động. Giữa không trung, một vòng sáng đen lan tỏa, bao phủ lấy hắn bên trong như một chiếc lồng thú.
Cùng lúc này, Bạch Thiếu Phong cũng động thủ, lao về phía Thạch Mục. Trường thương trong tay hắn sáng lên màu bạc chói lòa, đầu thương to ra gấp năm lần, ngân quang xẹt qua đâm xuyên vào chiếc lồng màu đen, nhắm thẳng vào Thạch Mục.
Thạch Mục hiện giờ bị nhốt trong lồng, không thể nào tránh né nổi. Nhưng hắn hét lớn một tiếng: "Sát!"
Đoản côn trong tay hắn sáng lên màu xanh chói lòa. Cánh tay vung lên, tầng tầng lớp lớp côn ảnh biến ảo trước mặt hắn, giống như bảy ngọn núi lớn chồng chất lên nhau, đón lấy ngọn thương màu bạc đang đâm tới kia. Bóng côn đầu tiên chạm vào đầu thương lập tức phát ra một lực lượng kinh khủng, màu xanh chói mắt, khiến ngọn thương màu bạc bị rung lên kịch liệt. Không chờ đợi gì, bóng côn thứ hai, thứ ba cũng nối gót đánh tới.
"Oanh! Long long!" tiếng nổ lớn vang lên.
Ngọn thương màu bạc cuối cùng cũng tán loạn. Man lực theo cán thương truyền đến khiến Bạch Thiếu Phong hít thở không thông, liên tiếp lùi về phía sau ba bước mới ngừng lại được. May mà có lồng thú màu đen cản lại, khiến đối phương không thể truy kích. Còn bốn ngọn núi xanh tạo bởi bóng côn thì đập thẳng vào chiếc lồng đen kia.
"Oang! Oanh! Đùng! Đùng!" Những tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Bóng côn nổ tung, tạo một luồng sáng xanh chói lòa, khiến lồng đen rung lắc không ngừng. Ngay lúc này, vô số phù văn màu đen lưu chuyển chớp tắt một hồi, khiến chiếc lồng lại ổn định trở lại.
"Ha ha, ngươi bị Khốn Thú Phù giam cầm rồi! Nếu không có thực lực cỡ Tiên Thiên hậu kỳ trở lên thì đừng hòng nghĩ cách thoát khỏi." Bạch Thiếu Phong ổn định lại thân mình, cười ha hả.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Công Khai Vật (Dịch)