Vương Anh vừa dứt lời, cương thi lông xám đã vung quyền về phía Thạch Mục. Chỉ thấy một đạo quyền ảnh đen kịt lớn hơn một trượng, thẳng tắp lao về phía họ Thạch. Ba cỗ cương thi lông trắng khác cũng đồng loạt vọt tới tấn công hắn.
Nhưng vào lúc này, thân thể Thạch Mục đột nhiên toát ra một luồng hồng quang lớn, kết thành một lớp chân khí đỏ rực bảo hộ bên ngoài. Gần như cùng lúc, hắn há miệng phun ra một đạo kim quang, nhanh chóng bao bọc quanh thân.
Ba cỗ cương thi lông trắng chưa kịp phản ứng, đã bị kim quang xẹt qua cổ. Thân hình chúng khựng lại trong thoáng chốc, sau đó ba chiếc đầu lâu xấu xí liền rớt xuống.
Kim quang dư thế không suy, chớp lên bay đến trước mặt cương thi lông xám. Bàn tay to lớn của nó tỏa nguyệt quang mờ mịt, tạo thành vô số hư ảnh móng vuốt, muốn bắt lấy kim quang.
“Phốc!” Một tiếng trầm đục vang lên.
Hư ảnh móng vuốt vừa chạm vào kim quang liền tan rã, cương thi trực tiếp bị chẻ đôi từ đầu đến chân. Đến tận lúc này, quyền ảnh của nó mới sắp chạm tới thân thể Thạch Mục, rồi lập tức tiêu tán.
“Oanh!” Một tiếng nổ vang.
Vòng bảo hộ hồng sắc lay động vài cái, không chút tổn hao.
Tất cả sự việc gần như diễn ra trong chớp mắt. Kim Tiền Kiếm vừa xuất hiện đã đánh tan hoàn toàn thế công của Vương Anh.
“Võ giả Tiên Thiên! Linh khí!”
Nhìn thấy chân khí hộ thể quanh người Thạch Mục cùng Kim Tiền Kiếm lập lòe kim quang, sắc mặt Vương Anh lập tức xám ngoét. Trong lúc kinh hãi, gã vung cốt trượng trong tay, muốn thi triển gì đó thì một đạo kim quang đột nhiên lóe lên. Cốt trượng lập tức bị chặt đứt làm đôi. Chưa dừng lại ở đó, kim quang còn lướt qua cách người gã chừng một xích.
Vương Anh mềm nhũn hai chân, lập tức co quắp quỳ rạp trên mặt đất.
“Xùy xùy!” Vài tiếng trầm đục vang lên.
Hồng quang bên ngoài cơ thể Thạch Mục đại phóng, khiến cho những luồng khí xám trắng trói buộc tứ chi hắn tiêu tán, hóa thành từng điểm ánh sáng rồi tan biến giữa không trung.
Thạch Mục chậm rãi tiến gần Vương Anh rồi nói:
“Giờ ngươi có gì muốn nói với ta không?”
Vương Anh sợ hãi nhìn lại Thạch Mục, liên tục gật đầu, lập tức khai báo đầu đuôi sự tình của mình.
Như Thạch Mục dự liệu, Vương Anh chính là tục danh của Trấn trưởng nơi đây. Tên thật của gã là Hầu Tái Lôi, một đệ tử Hồn sư của Minh Nguyệt Giáo. Sinh vật Tử Linh du đãng quanh trấn cùng đám cương thi vừa rồi đều đã bị gã thu phục, mang về nuôi dưỡng để tiện sử dụng.
Giáo đồ Minh Nguyệt có thể thông qua việc hiến tế một số sinh vật, hoặc thi thể, hài cốt để đề cao thực lực bản thân. Thực lực khi còn sống của vật hiến tế càng mạnh, chiến lực thu được càng lớn. Đương nhiên, sinh vật vừa mới chết đi sẽ cho hiệu quả tốt nhất. Cũng bởi vậy, giáo đồ Minh Nguyệt rải khắp đại lục Đông Châu thường tìm kiếm vật hiến tế tại các di tích cổ đại hoặc mồ mả của một số cường giả hiếm hoi. Thậm chí bọn chúng không ngần ngại ra tay tàn sát dân chúng. Đây cũng là lý do Minh Nguyệt Giáo bị các tông môn lớn ở đại lục Đông Châu xem là dị đoan.
Hầu Tái Lôi trên đường lịch lãm khắp nơi, vừa khéo bắt gặp thị trấn nhỏ bị cương thi tập kích nên mới ra tay giải vây. Từ đây, gã mới nảy ra ý tưởng sử dụng Dịch Dung thuật xuất sắc của mình để giả mạo Trấn trưởng, xem trấn này như một ao nuôi, cứ cách một khoảng thời gian lại sát hại một ít dân chúng để tiến hành hiến tế. Ngoài ra, gã còn thiết lập cạm bẫy, giết chết một số đệ tử Minh Nguyệt Giáo có ý đồ gây rối thôn trấn.
Chẳng qua những đệ tử này tu vi cao nhất cũng chỉ là Võ giả Hậu Thiên hoặc Thuật sĩ Linh giai mà thôi. Hôm nay, nhìn thấy Thạch Mục là Thuật sĩ Tinh giai, Hầu Tái Lôi không khỏi vừa mừng vừa sợ. Gã chỉ còn cách Thuật sĩ Tinh giai một bước ngắn. Chỉ cần hiến tế được Thạch Mục, gã nhất định sẽ tấn cấp Tinh giai nên mới nổi lên tham niệm.
Theo Hầu Tái Lôi tự nhận, mặc dù giả mạo Trấn trưởng, sát hại không ít thôn dân nhưng gã cũng có công thủ hộ nơi đây. Nhờ có cương thi du đãng lân cận thôn trấn nên sơn tặc không dám bén mảng tới, đồng thời cũng ngăn chặn một số giáo đồ tàn ác hơn để ý đến.
“Tại hạ đã nói hết mọi chi tiết. Mong Mục tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha cho tại hạ một con đường sống!” Hầu Tái Lôi nói.
“Ta không can dự chuyện này. Sáng sớm ngày mai, đợi hành vi của ngươi được truyền ra, dân chúng trong trấn sẽ tự đưa ra quyết định cuối cùng.” Thạch Mục nói.
“Tiền bối vạn lần không được! Bọn họ sẽ không nghĩ đến công lao của Hầu mỗ mà tha mạng cho ta. Đúng rồi, tại hạ giỏi Dịch dung thuật lại rất quen thuộc Cổ quốc Tây Hạ, chi bằng để tại hạ đi theo Mục tiền bối. Có tại hạ dẫn đường, tiền bối nhất định bớt được không ít phiền toái! Đây là địa đồ Cổ quốc Tây Hạ, mặc dù còn chút giản lược nhưng có lẽ cũng có thể giúp ích cho tiền bối.” Hầu Tái Lôi biến sắc, vừa nói vừa lấy ra một tấm địa đồ da thú, đưa cho Thạch Mục.
Họ Thạch tiếp nhận địa đồ. Sau khi nhìn thoáng qua, hắn liền im lặng cất vào nhẫn trữ vật, như đang suy nghĩ điều gì.
“Tiền bối, đây là pháp khí Cấm Thần Châu của Minh Nguyệt Giáo chúng ta, có thể giam cầm Nguyên Thần của người khác. Chỉ cần vật này bị bóp nát, Nguyên Thần bên trong cũng sẽ tan thành mây khói. Tại hạ nguyện ý giao ra một phần ba Nguyên Thần, cầu xin tiền bối cho tại hạ một con đường sống.” Thấy Thạch Mục không nói lời nào, Hầu Tái Lôi cắn răng một cái, móc ra một viên ngọc châu màu trắng rồi nói.
“Vậy từ giờ ngươi hãy theo ta đi. Chờ ta làm xong việc, tự nhiên sẽ thả ngươi rời đi.” Thạch Mục tiếp nhận viên ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói.
Hầu Tái Lôi mới dám buông lỏng, vội vàng kết pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ. Rất nhanh, một ít lục khí phun ra từ mũi gã, sau đó chui vào ngọc châu màu trắng.
Thạch Mục dùng thần thức cảm ứng một chút, liền biết lời Hầu Tái Lôi nói không ngoa. Hắn vẫy tay, Kim Tiền Kiếm khôi phục về dạng đoản kiếm, bay về tay phải của hắn. Hàn quang lóe lên, Kim Tiền Kiếm liền biến mất vô ảnh vô tung.
Hầu Tái Lôi thấy thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Toàn bộ cơ thể gã như hư thoát, co quắp ngồi bệt xuống đất.
Thời gian kế tiếp, Thạch Mục cũng không quay về khách sạn mà lưu lại nơi của Hầu Tái Lôi.
Lúc này, mây đen giăng kín trời, căn bản không có ánh trăng, không cách nào tu luyện Thôn Nguyệt Thức. Hắn tìm một gian phòng, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nửa đêm, hàn phong quét qua, tạo nên âm thanh ô ô.
Tiểu trấn không còn nhà nào lên đèn, thôn dân cũng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Phía Đông tiểu trấn bỗng nhiên hiện ra một vài điểm ánh lửa, rất nhanh tiến về nơi đây. Hơn nữa, ánh lửa càng ngày càng nhiều, ít nhất cũng có vài chục điểm.
Trên đỉnh một gốc cây khổng lồ giữa trấn, một bóng đen thình lình nhúc nhích, như cảm ứng được điều gì, chính là Thải Nhi. Nó nhìn sang phía Đông, lập tức giật mình, giương cánh bay lên.
...
Nơi ở của Hầu Tái Lôi.
Thạch Mục đang khoanh chân ngồi trên giường đột nhiên mở mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhìn sang phía Đông tiểu trấn. Ánh mắt hắn lóe lên, lật tay lấy ra Cấm Thần Châu, mặt châu lóe lên hào quang.
Trong một gian mật thất dưới tiểu lâu, Hầu Tái Lôi vốn đang ngồi trên mặt đất bỗng nhiên rùng mình, vội vàng bật dậy.
Ra khỏi mật thất, đi vào chủ sảnh, Thạch Mục đã đứng sẵn ở đó.
“Tiền bối, người có gì phân phó?” Hầu Tái Lôi cung kính hỏi.
“Phía Đông tiểu trấn xuất hiện một đám người, nhân số không ít, thoạt nhìn không phải kẻ lương thiện.” Thạch Mục trả lời.
Hầu Tái Lôi nghe vậy khẽ giật mình, vội vàng đi ra, thả người nhảy lên nóc nhà, nhìn sang phía Đông. Những bó đuốc kia đã đến đầu trấn. Thị lực của gã không phải chuyện đùa, có thể nhìn rõ một đám người vạm vỡ mặc hắc y, khuôn mặt hung ác, tay cầm vũ khí.
“Không tốt, là cường đạo núi Hắc Phong!” Hầu Tái Lôi đại biến sắc mặt, vội vàng nhảy xuống, nhìn về phía Thạch Mục.
“Đám cường đạo này nổi danh lắm sao?” Thạch Mục hỏi lại.
“Đúng vậy, đám đạo tặc này có nhân số đông, thực lực cường đại, nghe nói thủ lĩnh là một Võ giả Tiên Thiên. Có điều bọn chúng ngại sự có mặt của ta, lại thêm khoảng cách từ hang ổ đến đây rất xa nên chưa từng xâm phạm.” Hầu Tái Lôi trả lời.
“Ngươi ra tay trước, nếu địch nhân khó nhằn, ta sẽ ra tay tương trợ.” Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi mở miệng dặn dò.
Hầu Tái Lôi nghe vậy không khỏi vui mừng. Cường đạo tuy rằng người đông thế mạnh nhưng có Thạch Mục tương trợ, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề. Nói không chừng có thể thu được không ít sinh linh để hiến tế. Gã lật tay lấy ra một tấm ngọc bài đỏ như máu, trong miệng lẩm bẩm.
Thạch Mục nhìn ngọc bài trong tay Hầu Tái Lôi, ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Đầu trấn, gần trăm đại hán hung ác nhìn thôn trấn trước mắt, thần sắc đầy vẻ tham lam.
“Đại ca, nơi này thoạt nhìn giàu có sung túc, không uổng công chúng ta đường xa tới đây.” Một gã mặt sẹo hưng phấn nói ra.
Mấy tên bên cạnh nghe vậy cười ồ lên, xoa tay tỏ vẻ không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Đại ca trong miệng bọn chúng là một cự hán thân thể cực kỳ cao lớn, mặt đen như đáy nồi, cơ bắp cuồn cuộn bóng loáng như kim cương đen. Kẻ này tên là Hắc Cương nhưng được người khác đặt cho biệt hiệu là Hắc Kim Cương.
“Trấn này thoạt nhìn béo bở thế nhưng cũng không thể khinh thường. Nghe nói nơi đây có người trấn thủ, hơn nữa còn là Thuật sĩ Linh giai.” Hắc Kim Cương nói ra.
“Đại ca, nếu là lúc trước chúng ta đương nhiên phải cẩn thận. Thế nhưng giờ có Đường tiên sinh gia nhập, chỉ là một gã Thuật sĩ Linh giai, còn chẳng phải dễ như trở bàn tay?” Đại hán mặt sẹo nhìn sang người mặc áo bào đen bên cạnh Hắc Kim Cương rồi nói.
Thân ảnh áo đen thoạt nhìn chỉ cao ngang nửa Hắc Kim Cương, có vẻ vô cùng suy nhược thế nhưng ánh mắt đám cường đạo xung quanh nhìn về phía y đều mang sự tôn kính cùng một chút sợ hãi. Hắc bào nhân đeo áo choàng, nhìn không rõ mặt, tự nhiên không để lộ chút thần tình nào. Hắc Kim Cương nhìn về phía y, hai bên khẽ gật đầu với nhau. Hắc Kim Cương không do dự nữa, vung tay lên.
“Các huynh đệ, xông lên cho ta!” Gã hét lớn một tiếng.
Vừa dứt lời, hơn mười đại hán cùng gào lên, lao nhanh về phía tiểu trấn. Tiếng kêu lập tức hù dọa không ít dân trong trấn, khiến họ chạy ra khỏi nhà.
“Không tốt, là cường đạo!”
Nhìn thấy cường đạo trước mắt, đám đông hét lên kinh hoảng, vừa lăn vừa bò vào nhà. Dân trong trấn càng thêm hoảng loạn. Đám người này hung tính mười phần, cười vang vung vẩy vũ khí, vọt vào thôn trấn. Thế nhưng đúng lúc đó, mặt đất đầu trấn phát ra một tiếng ầm vang. Hai cỗ cương thi lông trắng từ dưới đất chui lên, nhào tới bọn chúng.
Phanh phanh!
Hai gã cường đạo không kịp đề phòng liền bị cương thi đánh bay ra ngoài, thổ huyết lăn ra đất. Vết thương nơi ngực sâu đến tận xương, máu tươi trào ra. Hơn nữa, phần da cạnh vết thương nhanh chóng chuyển thành màu đen, hiển nhiên móng vuốt cương thi mang theo kịch độc, đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]