Logo
Trang chủ
Chương 27: Chiêm mộng thành viên

Chương 27: Chiêm mộng thành viên

Đọc to

Thời gian một tháng chẳng mấy chốc đã đi qua.

Võ Viện Khai Nguyên cuối cùng cũng truyền ra tin tức sắp tiến hành khảo thí nhập học, địa điểm ngay tại Quảng Lăng Cốc, cách Phong Thành hơn ba mươi dặm về phía đông.

Trong khoảnh khắc, sau khi tin tức truyền ra, các võ đồ của tứ châu thuộc Khai Nguyên Phủ lập tức hành động, hoặc cưỡi ngựa, hoặc đi thuyền, trùng trùng điệp điệp kéo về Phong Thành.

Lúc này, Thái Thú Phong Thành cũng ban bố lệnh giới nghiêm cực kỳ nghiêm ngặt, trong ba tháng trước và sau kỳ khảo thí của Võ Viện, cấm tất cả các võ giả gây rối trong thành. Kẻ nào vi phạm, nhẹ thì thân mang gông xiềng, nặng thì lập tức đánh gục tại chỗ.

Trên các con phố lớn nhỏ của Phong Thành bắt đầu xuất hiện từng nhóm binh sĩ giáp trụ chỉnh tề, nguyên một đội tay cầm thương lưng đeo cung, nhìn cực kỳ uy phong.

Tất cả các đại thế gia và các bang hội lớn nhỏ cũng siết chặt quản thúc đệ tử, bang chúng cùng tộc nhân của mình, trong khoảng thời gian này cấm xảy ra xung đột với các võ giả từ nơi khác đến.

Tại ngoại thành, một tháng nay Thạch Mục cứ thế ngụ tại trang viên, chưa từng rời đi nửa bước, ban ngày chỉ luyện tập quyền cước và đao pháp, còn buổi tối lại vùi mình vào giấc ngủ say, không hề thức giấc. Tựa hồ như hắn đã thật sự gạt bỏ sự kiện khảo thí của Khai Nguyên Võ Viện sang một bên, hoàn toàn quên lãng.

Một con vượn lông trắng trông còn non nớt đang cùng một con vượn khác có bộ lông màu xám không ngừng nhảy nhót vui đùa, rượt đuổi nhau giữa quần sơn.

Mãi cho đến khi mặt trời đã lặn về phía tây, con vượn lông xám mệt rã rời mới cùng nhau quay về một cái thạch động rộng lớn để nghỉ ngơi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có con vượn lông trắng tinh lực vẫn cực kỳ tràn trề, vẫn đứng bên ngoài thạch động, sau đó thuần thục leo lên một gốc đại thụ trên đỉnh núi, dùng cái đuôi cuốn lấy một cành cây, ngồi xổm ở đầu cành ngửa mặt trông lên vầng ngân nguyệt trên trời, ngồi im không nhúc nhích.

Một màn kinh người xuất hiện.

Con vượn lông trắng vừa mới ngồi xổm trên đại thụ không lâu, khi ánh trăng trên trời bao phủ xuống, bỗng nhiên xung quanh hiện lên từng điểm sáng màu trắng, hơn nữa xuất hiện càng ngày càng nhiều, giống như những chú đom đóm bay chập chờn giữa không trung.

Con vượn trắng mở to hai mắt, đôi mắt vốn có hai màu đen trắng rõ ràng vậy mà lập tức biến thành màu vàng, trông vô cùng quỷ dị.

“Phốc” một tiếng.

Những điểm sáng màu trắng dày đặc không gió tự bay, như thủy triều tuôn xuống phía dưới, ùa vào trong hai cái đồng tử màu vàng của con vượn.

Một cỗ cảm giác thư thái khôn tả lập tức tràn ngập khắp toàn thân con vượn lông trắng, khiến nó cao hứng mở to miệng, kìm lòng không được mà vui sướng đứng dậy hoa chân múa tay…

“Phanh” một tiếng.

Thạch Mục bỗng bật dậy khỏi giường, cả người mồ hôi đầm đìa, toàn bộ vạt áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Sắc mặt hắn tái nhợt lạ thường, trông như vừa trải qua vận động kịch liệt.

“Lần thứ bảy rồi! Giấc mơ này rốt cuộc là ý gì đây? Đã bảy ngày liên tiếp, đêm nào cũng mơ một giấc mơ giống nhau, chẳng phải quá tà dị rồi sao!”

Thạch Mục lau mồ hôi trên trán, hai mắt có chút vô thần, trong miệng thì thào tự nói vài câu.

Giấc mộng kỳ lạ như vừa rồi, từ bảy ngày trước hắn đã bắt đầu mơ, hơn nữa mỗi đêm đều lặp lại một giấc mơ y hệt.

Trong mộng, hắn sẽ biến thành một con vượn trắng nhảy nhót tung tăng giữa chốn sơn lâm, cùng một con vượn khác trêu đùa, tựa hồ là thủ lĩnh của cả bầy vượn.

Tuy nhiên, giấc mộng của sáu ngày trước đó thì chỉ đến đoạn hắn cùng một con vượn khác đi vào sơn động nghỉ ngơi thì lập tức tỉnh lại, chứ không như giấc mộng vừa rồi, đứng lại bên ngoài sơn động rồi leo lên cành cây, để rồi xảy ra cảnh tượng quỷ dị kia.

“Sao lại thế này, chẳng lẽ ta bị ám ảnh bởi lần khảo thí Thạch Hầu huyết mạch sao, dù sao thứ ta mơ thấy cũng chính là một con vượn mà. Nhưng mà trước kia đâu có xảy ra chuyện này đâu, chẳng lẽ có quan hệ với việc lĩnh ngộ Khí Cảm gần đây?”

Sắc mặt Thạch Mục biến ảo khó lường, đứng lên suy nghĩ.

Trong vô thức, hắn ngẩng đầu lên liền phát hiện cửa sổ dán giấy vốn đóng chặt, lại không biết bị gió thổi mở ra từ lúc nào. Từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào một mảng ánh trăng nhàn nhạt, vừa vặn bao phủ hơn phân nửa chiếc giường của hắn.

Thần sắc Thạch Mục khẽ động, liền liên tưởng đến ánh trăng mà hắn nhìn thấy trong mộng.

Sau một khắc, hắn bước từ trên giường xuống, tiến vài bước đến bên cửa gỗ, dùng tay mở ra rồi đi ra ngoài.

Sân tiểu viện bên ngoài phòng ngủ của hắn sáng ngời một mảng.

Thạch Mục ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời đen kịt có một vòng trăng rằm sáng tỏ tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, cực kỳ an tĩnh, thánh khiết dị thường.

Hắn nhìn chằm chằm vào ánh trăng rằm trên không trung trọn vẹn một khắc trà mới khẽ nhướng mày cú xuống, ánh mắt đảo qua mọi nơi trong tiểu viện.

Chỉ thấy ở một góc khuất có một gốc cây khô héo cao khoảng năm sáu trượng, lá cây phía trên thưa thớt, tựa như sắp chết khô.

Hai mắt Thạch Mục nhíu lại, chăm chú nhìn gốc cây khô trong chốc lát, linh quang chợt lóe trong đầu, đột nhiên đi tới.

Hắn dang tay ôm lấy thân cây thô to, từ phía dưới trèo lên trên ngọn cây, sau đó hai chân giẫm lên một cành cây thô to, thân hình hơi chùng xuống, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trông giống hệt tư thế độc nhất vô nhị của con vượn trắng trong mộng kia.

Không biết có phải ảo giác hay không!

Từ góc độ này nhìn lên, Thạch Mục cảm giác như ánh trăng treo trên cao lớn hơn vài phần, tựa hồ cũng sáng hơn một chút.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua vẫn không có chuyện gì phát sinh.

Thạch Mục khẽ nhếch miệng tự giễu, cười khổ một tiếng.

Hắn thật quá phiền não rồi, nửa đêm không ngủ được lại đi leo lên cây học theo tư thế của con thú trong mộng.

Nếu để những người khác trong trang viên nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng vị Thạch thiếu gia này thần trí không bình thường.

Nội tâm Thạch Mục nghĩ như thế, đang muốn lắc đầu nhảy xuống khỏi nhánh cây.

Nhưng ngay khi thân hình hắn vừa động thì một tiếng “oanh” vang lên, toàn bộ thân hình lập tức cứng ngắc, không thể nhúc nhích, vẫn đứng trên đầu cành cây. Đầu hắn vẫn duy trì tư thế ngắm trăng quỷ dị kia.

Thạch Mục cảm giác mình tựa như muốn phát điên vậy!

Thế mà hắn lại một lần nữa tiến vào mộng cảnh lúc trước, hóa thân thành con vượn trắng kia, mở to hai mắt, liều mạng hút từng điểm bạch quang đang rơi từ trên cao xuống như mưa, khiến đồng tử hai mắt của hắn nóng bỏng khó chịu, nhưng toàn thân thì lại vô cùng thư thái.

Mộng cảnh lần này có chút bất đồng với những lần trước. Bây giờ tuy thân thể hắn đã hóa thân thành vượn trắng nhưng ý thức của hắn thì lại vô cùng thanh tỉnh, hắn biết rõ là mình đang ở trong mộng.

Càng khiến Thạch Mục hàn khí đại thịnh chính là, dù có dùng bao nhiêu khí lực đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể di chuyển tứ chi của con vượn trắng dù chỉ nửa phân, tựa như ý thức của hắn bị vây hãm bên trong thân hình con vượn trắng này vậy.

Cứ như thế không biết đã trôi qua bao lâu, thân hình vượn trắng khẽ động đậy, bỗng nhiên hắn lại có thể điều khiển được thân hình vượn trắng.

Thạch Mục mừng rỡ, còn chưa kịp thử điều khiển thân hình vượn trắng thực hiện động tác gì đó thì trong óc lại nổ vang một tiếng, khiến hắn nhắm mắt lại.

Sau một khắc, Thạch Mục mở mắt ra, sau đó hắn liền ngây như phỗng.

Hắn vẫn đang ngồi xổm trên đầu cành cây, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Nhưng mà lúc này thân hình hắn đã đổi thành thân hình nhân loại vốn dĩ của mình. Quần áo trên người đã ướt đẫm sương đêm, bầu trời đã hửng sáng, ánh trăng vốn treo trên cao giờ này đã mơ hồ tiêu tán hơn phân nửa.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Magic The Gathering: Từ Rút Đến Tarmogoyf Bắt Đầu
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN