“A, không ngờ ngươi tài tình như vậy, lại phát hiện ra ta.” Một giọng nói nhàn nhạt vọng đến từ sau cây đại thụ. Bóng người chợt lóe, một nam tử vận cẩm bào, tay cầm theo một vật, bước ra. Chính là Ngô Đồng – vị võ giả Hậu Thiên duy nhất của Ngô gia tham gia truy đuổi lần này.
Thạch Mục thoáng liếc nhìn vật trong tay hắn, sắc mặt khẽ đổi.
Trong tay Ngô Đồng, chính là cây Tử Cương Cung mà hắn đã vứt bỏ ban nãy!
Xem ra vị võ giả Hậu Thiên này chẳng những đến sớm, mà còn lặng lẽ đoạt được cây cung này!
Còn vì sao đối phương không dùng nó để đánh lén, thì cũng dễ lý giải thôi.
Một là muốn giương Tử Cương Cung phải có sức mạnh ngàn cân, bằng không thì chớ hòng. Hai là, trừ mấy mũi tên lông vũ hắn đã bắn đi, số còn lại đều nằm trong túi da sau lưng hắn. Cho dù Ngô Đồng có miễn cưỡng vận dụng Chân Khí thúc giục cung này, thì cũng chẳng có tên mà bắn.
“Các hạ đã đến sớm như vậy, nhưng lại vì một cây cung mà trơ mắt nhìn ta sát hại mấy tên thủ hạ kia sao?” Thạch Mục thoáng siết chặt Nhật Nguyệt Nhận trong tay, lạnh lùng hỏi.
“Chẳng qua là vài tên hạ nhân mà thôi. Tuy Ngô gia không phải đại tộc quyền thế gì, nhưng loại nô tài như thế, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngược lại, ta trước nay không ngờ ngươi có Tử Cương Cung, lại còn biết tiễn thuật cao minh bực này! Ngay cả ta trực tiếp đối mặt, cũng e là gặp nguy hiểm không nhỏ. Chính vì thế, ta cảm thấy dùng một số tên nô tài để đổi lấy cung này là một chuyện vô cùng có lợi… Được rồi, bây giờ ngươi mau ném binh khí, tự trói mình, hay để ta đích thân ra tay bẻ cổ ngươi đây?” Ngô Đồng tay cầm cự cung, đáp lời với vẻ khinh thường.
“Sớm nghe qua sự cường đại của võ giả Hậu Thiên, Võ Đồ cơ bản không cách nào sánh bằng. Nhưng xem ra hôm nay, tại hạ không lĩnh giáo một phen là không được rồi.” Thạch Mục nhìn chằm chằm Ngô Đồng, chậm rãi đáp.
“Ha ha, chỉ là một tên Võ Đồ nho nhỏ mà dám ăn nói lớn lối trước mặt ta như vậy, thật không biết nên khen ngươi dũng cảm, hay nên cười ngươi ngu ngốc nữa. Cũng được, vậy ta cho ngươi mở mang tầm mắt về sự đáng sợ của võ giả Hậu Thiên.” Ngô Đồng vốn hơi giật mình, nhưng sau đó liền cười ha hả, quẳng cự cung trong tay đi.
“Phanh” một tiếng.
Vậy mà cự cung bị ném mạnh, cắm sâu vào thân cây đại thụ chừng một xích, phần cung còn lộ ra ngoài thì run rẩy ong ong không dứt.
Khoảnh khắc sau đó, nam tử cẩm bào chợt chạm tay lên hông, “Vèo”, một thanh nhuyễn kiếm được rút ra, chỉ khẽ run một cái liền trở nên thẳng tắp vô cùng.
Tiếp đó, Ngô Đồng cầm kiếm xông thẳng về phía Thạch Mục.
Thạch Mục hai con ngươi co rút lại, đợi đối phương tiến gần đến trong phạm vi vài trượng, liền không chút do dự vung Nhật Nguyệt Nhận trong tay, lập tức bảy đạo đao ảnh xé gió mà tới.
“Ồ, Nhất Tức Thất Trảm! Không thể ngờ lời đồn là thật, quả nhiên ngươi đã tu luyện Phong Trì Đao Pháp đến cảnh giới tiểu thành trở lên! Có điều nếu ngươi muốn so đấu tốc độ, thì đã tìm nhầm đối thủ rồi.”
Ngô Đồng khẽ “Ồ” một tiếng, vung trường kiếm trong tay lên, vậy mà cũng phóng thích bảy đạo kiếm ảnh, đánh tan tất cả đao ảnh, tiếp theo kiếm ảnh lại hợp thành một đạo to lớn duy nhất, đâm thẳng tới trái tim Thạch Mục.
“Nhất Tức Bát Kiếm!”
Thạch Mục rùng mình, xoay cổ tay, khiến Nhật Nguyệt Nhận xoay tít một vòng, đón lấy đạo kiếm ảnh đang hung hăng đâm tới.
“Keng” một tiếng vang thật lớn.
Thạch Mục chỉ cảm thấy chấn động hai tay, một cỗ năng lượng vô hình khó tả từ trường kiếm của đối phương truyền vào, làm hắn run rẩy, lùi lại nửa bước.
Ở đối diện, thân hình Ngô Đồng cũng bị lực phản chấn từ đao làm cho hơi lắc lư một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức cổ tay run lên, nửa đầu mũi kiếm như một con rắn độc, vặn vẹo chuyển hướng đâm ra, nhanh như chớp trượt qua lưỡi đao, đâm về phía cổ họng Thạch Mục.
Chiêu kiếm này quá nhanh, người bình thường nhìn vào chỉ có thể thấy một đạo hàn quang mơ hồ.
Nhưng thị lực của Thạch Mục đâu phải chuyện đùa. Trong nội tâm thoáng kinh hãi, cổ hắn bỗng nhiên vặn lệch sang một bên, như thể bị bẻ gãy.
Đạo hàn quang này lướt qua khuôn mặt Thạch Mục, để lại một vết thương mờ nhạt.
Thạch Mục gầm lên giận dữ, thân hình bắt đầu xoay tròn, cánh tay liên tục vung vẩy, điên cuồng chém ra từng đạo đao ảnh về phía đối phương.
Ngô Đồng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trên người hắn bỗng nhiên phát ra một luồng khí thế khủng bố. Cùng lúc đó, hai tay cầm kiếm, liền chém ba kiếm về phía đao ảnh đang bay tới, miệng hô một tiếng:
“Khai Sơn Tam Trảm!”
“Oanh! Oanh! Oanh!” Ba tiếng nổ lớn vang lên.
Ba đạo kiếm ảnh thô to gấp mấy lần lúc trước, lao đến, phần lớn đao ảnh lập tức tan biến.
Thân hình Thạch Mục loạng choạng, cả người liên tiếp lùi lại ba bước. Hổ khẩu bàn tay cầm Nhật Nguyệt Nhận nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng.
Trước đây khi tranh đấu với người khác, hắn luôn dựa vào sức mạnh lớn mà nghiền ép đối thủ, bây giờ lại bị đối phương dùng chính phương pháp tương tự để áp chế. Trong lòng Thạch Mục không khỏi kinh hãi.
Năng lượng ẩn chứa trong kiếm của đối phương chắc hẳn là Chân Khí trong truyền thuyết rồi, quả thật huyền diệu vô cùng! Nếu không phải hắn có được man lực cường hãn, đổi lại một võ giả bình thường khác, dù thế nào cũng không thể tiếp nổi một kiếm của đối phương.
Ngô Đồng thấy chém ra ba kiếm này mà cũng không làm tổn thương được Thạch Mục, cũng hơi ngẩn ra.
Lúc này, hai tay cầm kiếm của y tuy không đến nỗi hổ khẩu máu văng tung tóe như Thạch Mục, nhưng cũng rất đau nhức, trong thời gian ngắn cũng không cách nào thi triển ra chiêu thức hung mãnh như lúc trước được nữa.
“Nghe nói Huyết Mạch Thạch Hầu sau khi tiến vào cảnh giới Hậu Thiên, tuy tu luyện sẽ thua xa người khác, nhưng khi ở cảnh giới Võ Đồ thì có thể cường hóa thân thể, có sức mạnh ngàn cân! Nhìn bộ dạng của ngươi, có lẽ lời đồn này đúng là thật rồi. Nhưng mà ngươi cho rằng một chút sức lực này của ngươi có thể chống lại võ giả Hậu Thiên, thì ngươi đã hoàn toàn lầm rồi.”
Ngô Đồng lạnh lùng nói vài câu, thân hình khẽ động, bỗng nhiên cả người nhảy vọt lên trời cao đến năm sáu trượng. Giữa không trung, hai tay mở rộng, sau khi lộn một vòng, liền lao thẳng xuống phía Thạch Mục, tựa như một con Cự Ưng.
Thạch Mục vốn đang sửng sốt, tiếp theo không chút do dự vung trường đao lên, một vùng hàn quang lớn bay lên.
“Phanh” một tiếng.
Trường kiếm trong tay Ngô Đồng cùng Nhật Nguyệt Đao bỗng va chạm một cái, thân thể y lại bay lên không trung, lộn vòng về phía sau, rồi lại bay nhào xuống lần nữa.
Thạch Mục lại một lần nữa vung đao chém ra.
Trong chốc lát, hai người, một trên không, một dưới đất, “Binh binh ba ba” đao kiếm va chạm nhau bảy, tám lần.
Mỗi một lần va chạm, Ngô Đồng lại bay vút lên một lần, cơ thể tựa như không có chút trọng lượng nào.
Thạch Mục lại cảm giác mỗi lần đối phương giáng xuống, Nhật Nguyệt Nhận trong tay lại càng nặng hơn một chút, khiến miệng vết thương trên hổ khẩu càng đau đớn kịch liệt. Sau những đợt dồn ép từ trên không, hai chân của hắn cũng bị lún sâu xuống đất nửa xích có dư.
Từ không trung, tiếng cười lớn của Ngô Đồng truyền đến. Bóng đen phía trên lại lượn vòng một cái, điều khiển trường kiếm một lần nữa bay nhào xuống tấn công. Người còn chưa tới, từng đạo kiếm ảnh đã bay nhào đến trước.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vu Sư Chi Lữ