“Không cần! Ta sẽ đưa ngươi đi gặp Ngô Đồng!” Thạch Mục mặt không đổi sắc nói. Liền đó, tay hắn khẽ động, tức thì rút Nhật Nguyệt Nhận ra khỏi vỏ, một nhát chém bay đầu Ngô Hoa, khiến kẻ kia chết không toàn thây.
Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Thạch Mục thì bình thản đi đến bên cạnh bầy ngựa, chọn ra hai con Thanh Phong Câu cao lớn nhất, thuần thục buộc vào xe ngựa.
Sau khoảng một nén nhang, Thạch Mục đã điều khiển chiếc xe ngựa màu xám quay trở lại quan đạo, thúc ngựa phi nước đại.
Tuy đã chém chết Ngô Hoa, kẻ vốn là võ giả Hậu Thiên Sơ kỳ, nhưng phía sau còn có Kim Ngũ Gia truy đuổi, Thạch Mục không dám chậm trễ mảy may. Hắn từng nghe nói, vị Kim Ngũ Gia này là võ giả Hậu Thiên Trung kỳ, thực lực vượt xa Ngô Hoa.
Cùng lúc đó, cách xe ngựa hơn ba mươi dặm về phía sau, đám người Kim gia cũng đang thúc ngựa giục xe điên cuồng truy đuổi không ngừng. Trên bầu trời, ba con quái ưng đầu xanh biếc, toàn thân trắng tuyết, giương cánh lượn bay phía trước vài dặm.
Khi bình minh hửng sáng nơi chân trời, chiếc xe ngựa màu xám cuối cùng cũng đã đến rìa một dãy núi khổng lồ, núi non trùng điệp, kéo dài bất tận không thấy điểm dừng.
Thạch Mục không chút do dự vứt bỏ xe ngựa, mang theo Chung Tú chạy thẳng vào trong dãy núi.
Hai canh giờ sau, đám người Kim gia cũng kịp đuổi theo tới nơi đây.
Kim Ngũ Gia cưỡi trên Xích Hồng Mã, đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa xám cùng hai con Thanh Phong Câu bị bỏ lại gần đó, đoạn giận dữ gầm lên với hai kẻ đứng bên cạnh: “Mau lệnh Bích Đầu Ưng bay thấp xuống, thả tất cả Huyết Khuyển ra, truy đuổi cho ta!”
Nô bộc Ưng bộ, kẻ có thân hình cao lớn, lập tức gật đầu, rút từ trong ngực áo ra một chiếc còi bạc đưa lên miệng thổi.
Chiếc còi phát ra bốn tiếng chói tai, một dài ba ngắn. Ngay sau đó, ba con quái ưng liền giương cánh hạ thấp, liên tục lượn vòng.
Nô bộc Khuyển bộ, kẻ có tai nhọn, hàm khỉ, cũng lập tức nhảy xuống, đi thẳng đến chiếc xe ngựa màu đen, kéo cửa mở ra. Tức thì, năm con cự khuyển to lớn như nghé con phóng ra.
Mấy con cự khuyển này có đôi mắt xanh biếc lồi ra, toàn thân không lông, da thịt đỏ hồng, miệng há ra khép lại, để lộ hàm răng sắc như dao cạo.
Lúc này, Khuyển bộ lấy từ túi sau lưng ra một bộ quần áo màu xám quăng xuống đất cho bọn Huyết Khuyển ngửi qua, đoạn khẽ rống lên một tiếng nghe tựa tiếng chó sủa.
Lập tức mấy con Huyết Khuyển tức tốc phóng như điên chạy vào dãy núi.
“Mau theo sát, Huyết Khuyển đã ngửi thấy mùi của Thạch Mục còn lưu lại trên quần áo hắn rồi!” Khuyển bộ thấy vậy thì mừng rỡ nói.
“Tốt lắm, không uổng công ta đã đến nhà tên tiện chủng đó tìm bộ quần áo nó hay mặc. Đi thôi!” Kim Ngũ Gia nghe vậy, dữ tợn nói.
Vừa dứt lời, hắn cũng nhảy xuống ngựa, như gió lốc dẫn đầu cả bọn truy đuổi theo mấy con Huyết Khuyển chạy vào trong núi.
Hai nô bộc Khuyển và Ưng cũng vội vàng theo sát.
Trong nháy mắt, nơi đây chỉ còn lại một tên xa phu không thông thạo võ công.
...
Giữa chốn núi rừng sâu thẳm, Thạch Mục đang cõng Chung Tú cắm đầu tiến bước. Chợt, hắn nghe có tiếng kêu thanh thoát từ trên cao, khẽ giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên không, chẳng biết tự bao giờ, một con quái ưng toàn thân tuyết trắng đang lượn vòng ngay phía trên đầu, kêu hót không ngớt.
Thạch Mục thấy vậy thì chau mày, nhưng cũng không mấy để tâm mà tiếp tục chạy về phía trước. Hắn lập tức nhận ra rằng con quái ưng bên trên vẫn bám sát theo hắn, đồng thời phát ra tiếng kêu càng dồn dập hơn.
“Không ổn rồi, con quái ưng này rất quái lạ! Chung cô nương, ngươi hãy tạm thời bước xuống.” Thạch Mục giật mình, không chút do dự nói.
“Dạ được, Thạch đại ca nên cẩn thận.” Thiếu nữ vì mỏi mệt, đã chợt thiu thiu ngủ gật trên lưng Thạch Mục, nghe hắn nói vậy liền choàng tỉnh, lo lắng đáp.
Thạch Mục gật đầu, quàng tay đỡ thiếu nữ từ trên lưng, nhanh nhẹn nhẹ nhàng đặt nàng xuống mặt đất. Xong, hắn liền vói tay lấy Tử Cương cung từ bên vai xuống, cài tên, ngửa mặt nhắm bắn.
“Vèo!” Con quái ưng trên không chỉ kịp ré lên một tiếng rồi như sao băng rơi thẳng xuống đất.
“Tốt rồi, chúng ta tiếp tục đi!” Thạch Mục thở phào một hơi, hạ Tử Cương cung xuống, tươi cười nói.
Nhưng, hắn vừa dứt lời thì từ nơi chân trời phía xa bỗng nhiên lại có tiếng kêu hót vọng đến. Sau đó, lại có thêm hai con quái ưng màu trắng vỗ cánh bay tới, nhưng lần này chúng lượn vòng cách xa đến cả dặm trên không, hoàn toàn không dám tới gần.
Thạch Mục biến sắc mặt, không dám nói thêm gì vội ôm lấy Chung Tú, hướng ngọn núi gần đó phóng chạy như điên.
“Thạch đại ca, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ những con ưng kia là do người thuần dưỡng hay sao?” Chung Tú, đang được Thạch Mục ôm trong lòng, nghi ngờ cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy. Ta từng nghe Thành Quản Sự nhắc qua một lần, Kim gia có nuôi một loại Bích Đầu Ưng am hiểu thuật truy tung, có thể bay ngày nghìn dặm không ngừng nghỉ. Hơn nữa, mấy con ưng này thường hành động cùng với Huyết Khuyển, cũng là một loài chuyên về truy tung khác.” Thạch Mục sắc mặt âm trầm, nói nhanh, tiếng gió vù vù bên tai.
Hắn đạp mạnh hai chân về phía sau, phóng nhanh không kém gì ngựa phi.
“Huyết Khuyển, chẳng lẽ là...”
“Ngao ngao!”
Ngay lúc Chung Tú đang hoảng hốt thì tiếng chó sủa mạnh mẽ từ phía sau không xa đã vọng đến.
Tiếp theo, mấy con cự khuyển đỏ hồng cực lớn từ bụi cỏ cách đó hơn trăm trượng vọt ra, hướng Thạch Mục điên cuồng truy đuổi.
“Thạch Mục, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi! Tên tiện chủng ngươi dám sát hại đứa con duy nhất của ta, dù có rút gân lột da ngươi cũng khó rửa hận trong lòng ta!” Một gã trung niên nam tử khuôn mặt dài, râu ngắn, tay cầm hai cây đoản bổng vàng kim cũng từ sau bụi cỏ xuất hiện, phía sau còn có hai kẻ cầm đao kiếm theo sau.
Chính là Kim Ngũ Gia cùng hai nô bộc Khuyển và Ưng.
Tuy rằng Thạch Mục đi trước hai canh giờ nhưng lại bị Chung Tú kéo chậm bước, cộng thêm đám người Kim gia được trợ giúp từ Bích Đầu Ưng và Huyết Khuyển nên cứ thế tiến thẳng một đường truy đuổi, hầu như không phải quanh co chi cả, rốt cuộc cũng đã đuổi kịp.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng khẽ hoảng, biết rằng có muốn chạy thoát cũng không còn kịp nữa.
Hắn nhanh chóng quyết định, lập tức đỡ Chung Tú xuống, thấp giọng phân phó:
“Nhanh lên, ngươi mau tiếp tục chạy đi, ta ở lại ngăn cản bọn chúng một lát.”
“Không, lần này ta muốn ở lại với Thạch đại ca. Nếu không có ngươi, ta cũng không thể chạy đi đâu xa. Nếu có chết, chúng ta sẽ cùng chết ở đây.” Chung Tú vẫn đứng yên không bỏ chạy, bình tĩnh lạ thường đáp.
Thạch Mục nghe thế, trong lòng chợt ấm áp, đưa mắt nhìn thiếu nữ vài lần rồi chậm rãi nói:
“Được rồi, nếu ngươi đã muốn thế thì cứ ở lại cũng được, nhưng hãy ẩn mình sang một bên, như vậy ta mới có thể toàn lực ứng chiến.”
“Vậy ta sẽ ẩn mình sau tảng đá lớn kia. Thạch đại ca, ngươi hãy cẩn thận!” Chung Tú gật đầu, quay người chạy tới một tảng đá núi khổng lồ cách đó không xa.
Thạch Mục hít sâu một hơi, rồi giơ tay lấy Tử Cương cung xuống.
Trong giây phút trì hoãn nãy giờ, mấy con Huyết Khuyển cũng đã kịp vượt qua vô số chướng ngại xông đến gần, chỉ còn cách chưa đầy năm mươi, sáu mươi trượng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ám ảnh