Hơn nửa ngày sau.
Đám thiếu nam thiếu nữ khác vẫn còn nằm bất tỉnh, bốn người Thạch Mục vẫn giữ được tỉnh táo ở trong phòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong số đó, Hàn Tương Tú sau khi chứng kiến Mã Phi Vân bị đánh chết, gương mặt nàng trắng bệch vô cùng, ngồi nép bên cạnh Thạch Mục. Có lẽ cả đám đã bị dọa cho khiếp vía không nhỏ.
Thạch Mục vẫn dựa vào vách thuyền, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên "rầm" một tiếng, cả chiếc thuyền lớn chợt rung lên liên hồi. Một âm thanh già nua, mang theo vẻ giận dữ từ phía xa truyền đến lâu thuyền:
"Ninh Bình, ngươi lại dám đột nhập sâu vào cảnh nội chúng ta, lại còn đả thương tiếp dẫn lực sĩ của bổn tông. Lần này ngươi đừng hòng dễ dàng rời đi như vậy!"
Vừa dứt lời, bên ngoài thuyền lại vang lên một tiếng nổ lớn, thân thuyền lại lắc lư kịch liệt lần nữa.
"Ta đang tự hỏi là ai giá lâm, hóa ra là Triệu huynh tự mình đích thân đến đây. Bất quá nếu ngươi đã biết rõ ta không chỉ đơn độc đến đây, ngươi còn có trợ thủ nào khác thì mau gọi hết ra đi!" Thanh âm của đại hán áo lam lại vang lên phía ngoài thuyền, nghe qua vô cùng trấn định.
"Nếu Ninh đạo hữu đã nói vậy thì Dư mỗ cũng sẽ không khách khí nữa." Một thanh âm nam tử khác trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
"Dư Thiên Cơ, là ngươi sao?" Đại hán áo lam vốn đang vô cùng trấn định, nhưng sau khi biết rõ địch nhân thứ hai là ai thì kinh hãi kêu lên, mơ hồ thoáng hiện vẻ sợ hãi.
"Hắc hắc, Ninh Bình, có lẽ ngươi quả thực không ngờ tới nhỉ. Vốn Dư sư đệ đang ở gần chỗ này, vừa nhận được tin báo của ta liền lập tức chạy đến đây. Ngươi hãy mau gọi Cốt Hổ ra đi! Lần này nhất định phải cho Hắc Ma Môn các ngươi một bài học!" Thanh âm già nua cười ha hả.
"Nếu Dư đạo hữu thân là Tinh Giai Thuật Sĩ cũng đã hiện thân, Cốt mỗ há lại không chịu lĩnh giáo một phen." Lại một âm thanh cực kỳ trầm thấp truyền ra, trong lời nói tràn đầy vẻ kiêng kỵ đối với Dư Thiên Cơ.
Thuận theo tiếng xé gió bên ngoài lâu thuyền, tiếng nổ vang lên liên miên không dứt, làm cho lâu thuyền giống như gặp phải sóng to gió lớn, nghiêng trái nghiêng phải liên tục.
"Là người của Huyền Vũ Tông tới."
"Thật tốt quá, nếu như vậy thì chúng ta đã được cứu rồi."
Thiếu niên miệng rộng và thiếu niên mắt đẹp lông mày xanh mừng rỡ nhẹ giọng nói.
Tinh thần của Hàn Tương Tú lại càng đại chấn.
Trên mặt Thạch Mục cũng hiện lên vẻ vui mừng.
So với đại hán áo lam có lai lịch thần bí quỷ dị, nếu bây giờ còn có cơ hội được gia nhập Huyền Vũ Tông thì tất nhiên không còn gì tốt bằng.
"Dư Thiên Cơ, mặc dù chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đám đệ tử này ngươi cũng đừng hòng chúng có thể sống sót trở về! Hãy xem Kinh Thủy Phù của ta lợi hại thế nào!"
Khoảng một khắc sau, từ bên ngoài lâu thuyền truyền đến giọng nói hổn hển của đại hán áo lam.
Vừa dứt lời, tiếng sóng lớn ngập trời truyền đến, tiếp theo sóng nước mạnh mẽ đập lên một bên mạn thuyền. Cả chiếc thuyền chao đảo, nghiêng hẳn về một phía mặt sông giống như sắp lật úp.
"Không tốt, hình như thuyền sắp lật!"
Đám người Thạch Mục cả kinh, nhao nhao đứng dậy bám sát vách thuyền, cố gắng chống đỡ để không bị ngã xuống đất.
Còn những thiếu nam thiếu nữ vẫn đang hôn mê thì không tránh khỏi cảnh bị lăn qua lăn lại. Có người không may bị đụng vào mấy cái bàn, thậm chí có tên còn bị vỡ đầu chảy cả máu.
Nhưng điều khiến người ta phải giật mình là cho dù bị thương nặng như vậy nhưng vẫn bất tỉnh nhân sự.
Loại thuốc mê này đúng là rất lợi hại, có lẽ còn lợi hại gấp mấy lần so với những loại thuốc mê được ghi chép trong bí điển của Chung gia.
Thạch Mục thấy vậy có chút hoảng sợ.
"Muốn hạ độc thủ sao, há có thể dễ dàng như vậy? Huyền Vũ Phiên Thiên!"
Lúc thuyền lớn sắp lật đến nơi thì giọng nói già nua lại truyền đến.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến từ một phía khác của thuyền.
Cả con thuyền lắc lư hai cái sau đó lại khôi phục lại bình thường.
Đúng lúc này, đại hán áo lam lại thảm thiết kêu một tiếng, sau đó hổn hển nói:
"Tốt, tốt, không ngờ lão gia hỏa này vậy mà đã tu luyện Huyền Vũ Kình đến cảnh giới như thế này! Lần sau có gặp lại thì nhất định phải khiến ngươi biết tay! Cốt huynh, chúng ta đi!"
Tiếp theo tiếng xé gió lại vang lên, đại hán áo lam sau khi chịu không ít thiệt thòi liền cùng đồng bạn chạy mất.
Đám người còn tỉnh táo ở dưới khoang thuyền đang chờ đợi, tự nhiên vui mừng ra mặt, nhao nhao đứng dậy.
Quả nhiên không lâu sau, cửa lớn gian phòng của Thạch Mục bị người từ bên ngoài mở ra. Một thanh niên trông chừng chưa tới hai mươi tuổi bước vào, thân mặc trường bào màu vàng, gương mặt cực kỳ anh tuấn.
"Ồ, gian phòng này vậy mà vẫn còn nhiều người chưa hôn mê như vậy. Rất tốt! Trong tình thế này mà còn giữ được sự tỉnh táo thì quả là không tệ. Bây giờ tất cả hãy lên boong thuyền để xác minh thân phận một lần nữa. Đúng rồi, ở đây ta có mấy bình đan dược, trước hết hãy cho những người khác dùng đi." Thiếu niên anh tuấn sau khi nhìn thấy bốn người Thạch Mục thì hơi bất ngờ nói. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lạ thường, đúng là Tinh Giai Thuật Sĩ Dư Thiên Cơ mà lúc trước mấy người nghe thấy.
Vừa dứt lời, thanh niên vung tay ném một bình nhỏ cho thiếu niên miệng rộng.
Sau khi thiếu niên nhận lấy liền cung kính đáp lời một tiếng, sau đó cho từng đồng bạn khác còn đang hôn mê dùng đan dược trong bình.
Dư Thiên Cơ liền xoay người một cái, có vẻ muốn rời khỏi căn phòng.
"Dư tiền bối, ta phát hiện ra một âm mưu của Ma Hồn Tông. Hình như bọn chúng đã cài Thần Hỏa Lôi ở dưới đáy thuyền!" Hàn Tương Tú chợt vọt ra, vội vàng hấp tấp nói với Dư Thiên Cơ.
"Cái gì, Thần Hỏa Lôi! Chúng đặt ở nơi nào, làm sao ngươi biết?" Dư Thiên Cơ nghe vậy thì sắc mặt đại biến, lập tức quay người hỏi.
"Tiền bối, thời gian không còn nhiều nữa. Trước hết ta chỉ cho người vị trí cất giấu những Thần Hỏa Lôi kia, lát nữa ta sẽ kể lại tỉ mỉ sự tình một lần nữa cho tiền bối nghe." Hàn Tương Tú bước mấy bước ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ kinh sợ nói.
"Tốt, trước hết ta mang ngươi đi gặp Triệu sư huynh đã." Thanh niên nhướng mày, không do dự nói.
Thuận theo thân hình hắn nhoáng lên một cái, liền túm lấy cổ tay thiếu nữ hướng ra bên ngoài nhẹ nhàng lướt đi.
Đám người Thạch Mục thấy vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Đúng lúc này bỗng nhiên thanh niên áo vàng gầm lên một tiếng giận dữ, cổ tay rung lên, hung hăng quăng thiếu nữ về phía cửa chính.
Chỉ chút nữa là thiếu nữ đã bị ném vỡ đầu thì một tiếng cười "khanh khách" nhõng nhẽo truyền đến. Thân hình tựa hoa, lại thoắt cái hoán đổi vị trí, xuất hiện trên trần nhà. Nàng chân hướng lên, đầu chúc xuống, treo ngược trên xà nhà.
Thanh niên hung tợn nhìn chằm chằm thiếu nữ, ống tay áo màu vàng chợt rung lên, "bịch" một tiếng, một con rắn nhỏ màu đen dài nửa xích xuất hiện trên mặt đất, toàn thân cứng ngắc đã chết.
"Hắc Ma Xà! Thủ đoạn âm độc quá tốt! Ngươi là Kim Tiểu Thoa của Hắc Ma Môn!" Chỉ liếc qua con rắn đen nhỏ trên mặt đất, Dư Thiên Cơ liền giận dữ nói.
"Không hổ là thiên tài yêu nghiệt của Tề Quốc có hi vọng nhất sẽ trùng kích Nguyệt Giai Thuật Sĩ, nhanh như vậy mà đã có thể nhận ra thân phận của ta. Bất quá các hạ cũng quá bất cẩn rồi đấy, mùi vị tiểu bảo bối của ta không tệ chứ! Bị nó cắn một cái, chỉ sợ trong ba bốn năm nữa ngươi sẽ không thể ngủ ngon." Hàn Tương Tú nghe vậy, khuôn mặt trang điểm tinh xảo như cười như không nói.
"Cốt Hổ, Ninh Bình, hai người các ngươi còn dám quay lại sao!"
Đúng lúc này, từ bên ngoài lâu thuyền lại truyền đến một tràng âm thanh chấn động ầm ầm, trong đó còn xen lẫn tiếng gầm giận dữ của Triệu sư huynh.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tái Sinh Vô Hạn Trong Thế Giới Quỷ Dị