Logo
Trang chủ
Chương 50: Chu Cuồng

Chương 50: Chu Cuồng

Đọc to

Chỉ chốc lát sau, đám người Thạch Mục đã bị những kẻ áo đen áp giải ra khỏi rừng cây, đi tới một sơn cốc nằm dưới chân một ngọn núi sừng sững.

Vừa đặt chân vào sơn cốc, một quần thể kiến trúc rộng lớn liền hiện ra trước mắt, trải dài xa ngút tầm mắt. Có lầu các nguy nga cao tới vài chục trượng, cũng có những nhà đá đơn sơ chỉ vỏn vẹn hai ba trượng. Tuy nhiên, bất kể là loại kiến trúc nào, tất cả đều được bài trí có trật tự, kiến trúc càng to lớn khoáng đạt thì càng gần với ngọn núi phía sau.

Xen lẫn giữa những kiến trúc này là rất nhiều người ăn vận khác nhau đang qua lại tấp nập. Thoạt nhìn, cứ ngỡ đây là một thị trấn nhỏ sôi động lạ thường.

Những kẻ áo đen sau khi đưa đám người Thạch Mục đến thẳng quảng trường lót đá xanh trong sơn cốc, liền không nói một lời mà rời đi.

Hơn trăm thiếu nam thiếu nữ đứng đó, thấy xung quanh có rất nhiều người đang thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về phía mình, khiến tất thảy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Những người xung quanh này tuy rằng có nam nữ già trẻ khác nhau, nhưng trên người ai nấy cũng toát ra khí tức cường hãn mà người thường khó lòng sánh kịp. Ánh mắt bọn họ nhìn vào đám thiếu nam thiếu nữ dường như không mang theo ý tốt, cứ như thể đang xem xét, đánh giá một món hàng hóa nào đó.

“Tất cả đều biến ngay cho ta! Ai việc nấy làm đi! Nhìn cái gì? Chẳng lẽ chưa thấy qua đệ tử mới nhập môn sao?” Một thanh âm cộc cằn, tùy tiện bỗng nhiên vọng vào từ bên ngoài vòng người vây xem.

Tiếp đó, đám đông tản ra, một đại hán thân hình tựa như người khổng lồ thu nhỏ, để trần nửa thân trên với làn da rắn rỏi như đồng thau, tay cầm Lang Nha Bổng màu bạc dài hai trượng, sải bước đi tới.

Mỗi một bước đi của hắn đều khiến mặt đất gần đó rung lên bần bật, tựa hồ có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

“Ồ, là Chu lão đại! Thì ra là hắn đến nhận nhiệm vụ!”

“Chu lão đại, lần này nếu có hạt giống tốt, nhớ giữ lại vài phần cho Ly Hỏa Hội chúng ta.”

“Ly Hỏa Hội các ngươi đừng có khinh người quá đáng! Đợt sư đệ đầu tiên đến, các ngươi chớp mắt đã đoạt mất hai Huyết mạch giả. Lần này lại còn muốn được chọn trước sao? Thiết Thạch Bang chúng ta tuyệt đối không chấp nhận!”

“Hừ, ta bất kể hai nhà các ngươi nghĩ thế nào, nếu xuất hiện đệ tử có thiên phú về thuật pháp thì Tôn Linh Các chúng ta nhất định phải được ưu tiên chọn. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn tranh giành với chúng ta hay sao?”

Đám người vừa thấy đại hán vạm vỡ đến, lập tức phân chia thành hai ba phe, miệng lưỡi nhao nhao lên tiếng chào hỏi và đưa ra yêu cầu với hắn.

“Tốt nhất các ngươi đừng có ý đồ gì với đám người kia. Ta vừa mới nhận được tin từ môn phái truyền về, bọn hắn không phải người Viêm Quốc, mà là người do Triệu sư thúc mang về từ Đại Tề.” Cự hán nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng nói.

“Cái gì, là người Đại Tề?! Thảo nào ta thấy những gương mặt này lại lạ lẫm đến thế!”

“Nếu là do Triệu sư thúc ra tay, chắc đây là đệ tử mới chuẩn bị gia nhập Huyền Vũ Tông. Chẳng lẽ lần này bổn môn ra tay là để trả thù vụ Huyền Vũ Tông cướp đi Ủng Miêu Hổ lần trước?”

“Nếu thật là như vậy, chúng ta ngược lại không cần vội vã lôi kéo bọn họ. Tốt nhất cứ để cho bọn họ thích ứng với quy củ của bổn môn một chút đã rồi hẵng tính. Bổn môn cũng không phải là cái loại tông môn chậm chạp, trì trệ như Huyền Vũ Tông!”

Đám người xung quanh sau khi biết Thạch Mục và những người kia là người Đại Tề, thần sắc lập tức biến đổi, rồi thì thầm bàn bạc một hồi, sau đó ầm ầm tản đi.

Thạch Mục thấy vậy, khẽ nhíu mày.

“Được rồi, bọn gia hỏa phiền phức đều đã đi. Hiện tại ta có thể ‘chiêu đãi’ các ngươi thật tốt rồi. Tất cả các ngươi, bất kể là người Đại Tề hay Viêm Quốc, tình nguyện hay không, một khi đã đặt chân đến Hắc Ma Phong này, thì chính là đệ tử của bổn môn ta. Dù sao bảy đại tông môn của ba quốc gia đều có chung đại địch là Man tộc, lúc trước cũng đã cùng nhau ký kết một loạt hiệp ước. Chỉ cần không gây chuyện quá mức, các bên cũng sẽ không chính thức lật mặt. Cứ như vậy qua nhiều năm, bổn môn từ Trưởng lão, các Đại Phong chủ ở trên, cho đến đệ tử nhập môn, gã sai vặt ở dưới, đều có người đến từ các quốc gia khác nhau. Tuy nhiên, có một vài điều ta phải nói rõ trước. Trước kia, mặc kệ các ngươi có mối quan hệ hay nguồn gốc gì với các tông môn khác, nay đã gia nhập bổn môn thì chỉ có thể xem mình là đệ tử của Hắc Ma Môn. Tuyệt đối không được làm bất kỳ điều gì tổn hại đến lợi ích của bổn môn. Nếu không, nhẹ thì phế bỏ tu vi, nặng thì khó giữ được tính mạng, thậm chí còn liên lụy đến cha mẹ, gia tộc của các ngươi.” Tầm mắt cự hán quét qua mọi người, lạnh lùng nói, sau đó tay cầm Lang Nha Bổng đập mạnh xuống mặt đất một cái. “Đương” một tiếng vang thật lớn, một mảng lớn gạch xanh dưới đất lập tức vỡ vụn.

“Các hạ là người nào? Chẳng lẽ là người tới phụ trách quản lý những người mới như chúng ta sao?” Rốt cuộc cũng có người không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Ngươi không nên hiểu lầm, Hắc Ma Môn sẽ không phái bất kỳ ai đi làm bảo mẫu cho người mới đâu. Ta là Chu Cuồng, cũng chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi. Lần này tới đây là vì ta đã nhận nhiệm vụ dẫn dắt người mới tại Công Đức Điện. Được rồi, loại vấn đề ta chưa cho phép, ta chỉ trả lời lần này thôi. Lần sau còn có kẻ tự tiện lên tiếng, ta sẽ đập bẹp mũi hắn trước, rồi sau đó mới nghĩ xem có nên trả lời hay không. Còn bây giờ các ngươi chỉ cần dựng tai lên mà nghe ta nói rõ đây. Tất nhiên nếu trong các ngươi có ai không phục, cũng có thể ra tay thử xem. Bổn môn luôn lấy cường giả vi tôn. Nắm đấm của ai lớn hơn thì nghe người đó.” Cự hán cười khẩy đáp.

Lời ấy vừa dứt, đại đa số mọi người đều biến sắc.

Thạch Mục hai mắt khẽ nhíu lại. Lúc trước hắn đã từ những người khác biết được luật kẻ mạnh làm vua của Hắc Ma Môn, nhưng tuyệt không ngờ nó lại trần trụi đến mức độ này.

Lúc này, đám thiếu nam thiếu nữ mặc dù có rất nhiều người bất mãn với lời nói thô bạo của cự hán, nhưng cũng không có ai thực sự có can đảm dám ra mặt chống đối.

Chu Cuồng thấy vậy, trên mặt mới hiện lên một tia hài lòng, tiếp tục thần sắc nghiêm nghị nói:

“Thấy các ngươi vẫn còn biết điều, ta sẽ nói sơ qua vài điều người mới cần chú ý cho các ngươi. Các ngươi nên thấy may mắn người đến nhận nhiệm vụ dẫn dắt lần này là ta, chứ không phải mấy tên biến thái kia. Nếu là bọn hắn đến, các ngươi không biết phải chịu không ít đau khổ rồi mới được nghe những thứ này đâu. Nghe cho kỹ, Hắc Ma Môn chúng ta thực chất là một chi nhánh của Thiên Ma Tông – một tông môn hùng cứ tại vị trí trung tâm của đại lục, tôn sùng Hắc Viêm Ma Thần, một trong ba đại Ma Thần và thờ phụng ngài. Cho nên bổn môn không giống với các tông môn khác, không phân chia đệ tử nội môn hay ngoại môn. Càng sẽ không vì tư chất của ngươi tốt hay xấu mà đối xử đặc biệt hay kỳ thị ghét bỏ ngươi. Đệ tử trong môn muốn học được võ công cao thâm, hoặc muốn có thân phận địa vị cao hơn người thì con đường duy nhất chính là dùng thực lực của bản thân giẫm đạp người khác dưới chân, thể hiện ưu tú hơn người khác, và cống hiến cho bổn môn càng nhiều. Nói trắng ra thì bổn môn khuyến khích tranh đấu giữa các đệ tử. Bất kể là đả kích ngấm ngầm hay công khai, chỉ cần vẫn còn nằm trong phạm vi cho phép thì trưởng bối trong môn tuyệt đối sẽ không nhúng tay can thiệp. Đương nhiên, nếu tự ngươi có bản lĩnh, có thể khiến các Tiên Thiên tiền bối trong môn nhìn trúng, trực tiếp thu nhận làm đệ tử thân truyền thì lại là chuyện khác rồi. Mặc dù vậy, các đệ tử thân truyền nếu muốn được trong môn ủng hộ thêm nhiều tài nguyên, thì cũng phải tranh đoạt với các đệ tử thân truyền khác. Ngoài ra, cứ mỗi ba tháng bổn môn sẽ có một lần thi đấu nhỏ, một năm một lần thi đấu lớn. Người có tài năng kiệt xuất sẽ nhờ đó nâng cao địa vị, được ban thưởng các loại đan dược, công pháp. Người bị đào thải thì lập tức bị hạ thấp thân phận, tài nguyên được cung cấp cũng giảm bớt, thậm chí còn bị gia tăng đủ loại lao động tạp dịch. Cuối cùng, nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi đủ cường đại, thì việc trực tiếp khiêu chiến mười ba vị Phong chủ cũng không phải là không thể.”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chị quản lý dễ thương
Quay lại truyện Huyền Giới Chi Môn
BÌNH LUẬN