Em ở một mình canh mấy chiếc thuyền, còn những người còn lại tranh thủ lên đám ma, cũng may là ông chết đúng ngày rảnh rỗi không thì bận chết mẹ. Ngủ một mình chả có việc gì làm đành loanh quanh lên chơi mấy tàu bên cạnh, dân tàu bè vốn dễ tính và thoải mái, mới lại biết em trong đội dẫn luồng nên tiếp đón chuyện trò thân mật lắm. Đỗ suốt sáng đến giờ nên mọi người ở đây đều phải lên bờ mua thức ăn, dự là ở đây vài ngày nữa thì gà vịt rau dưa ở cái xóm này chắc hết sạch bách mất. Đang ngồi hút thuốc lào chém gió với thằng con trai của chủ tàu thì thấy bên ngoài không biết có gì mà ồn ào quá, nghe như giọng ai đang la hét. Em chạy ra lan can ngó xem thế nào thì thấy một bà chạc bốn mươi tuổi em đứng giữa một đám người đang khua chân múa tay diễn tả cái gì đó. Tò mò quá liền chạy ra nhảy xuống xem có gì thì hóa ra là bà này vừa bị dọa ma.
Nhìn bà ấy thở hổn hển, mặt như cắt không còn giọt máu đang phân trần thì có vẻ chuyện bà ấy vừa giờ gặp khá là nghiêm trọng. Bà ấy bảo vừa lên bờ tìm mua gà ở trên làng, lúc gần ra đến sông thì đằng sau có giọng đứa con gái nó gọi "lại đây giúp em với chị ơi". Bà ấy quay lại thì thấy một đứa con gái áo trắng tóc dài nhìn bà ý rồi quay đầu bỏ chạy, bà ta tưởng đó cũng là người ở xóm tàu này bị gì đó nên đuổi theo, đến bụi tre thì không thấy ai nữa, cầm đèn pin soi xung quanh thì thấy có duy nhất một con chó đang gặm cánh tay của cái xác chết trôi. Hoảng quá mụ ta ném cái đèn pin xuống vừa chạy vừa hét đến tận đây.
Ơ! Chả biết có ma tà thật không nhưng chuyện con chó chắc có lẽ là thật, khéo khi con chó đấy là con chó của nhà ông Tầm lúc chiều cũng là. Nó bị xổng ra ngoài đói quá nên ra gặm rồi. Chuyện này cũng không có gì lạ mà, đợt còn ở nhà nghe mẹ kể mấy cái này suốt, mẹ kể là xác chết trôi mà dạt vào bãi là hay bị chó hoang tha lên gặm lắm, đặc biệt là chó của những thuyền chài thả rông trên lều. Mấy con chó đó có khi bị bỏ đói vài ngày mới được bữa ăn nên toàn đi tìm lợn chết, gà chết... để ăn. Mẹ còn nói là hồi mẹ còn sống với bà ngoại nhiều lần còn gặp nó tha cả đầu lâu về đầu ngõ rồi gặm. Mỗi lần như vậy bà ngoại đều bảo đó là đầu lợn rồi lẳng lặng cầm ném ra sông.
Mấy ông tàu đứng đó nghe bà ta kể chuyện ông nào ông ấy cứ cười sằng sặc và định kéo nhau ra xem có ma tà gì không. Nói là làm, mấy lão xách đèn pin ra luôn, em cũng đang rảnh nên đi cùng xem có ma thật không chứ từ bé đến giờ đâu có thấy ma bao giờ.