Em ngó lại nhìn xung quanh thì không thấy ai và tiếp tục xục xạo. Bé Liên đẩy mạnh ra và ngồi hẳn dậy kéo áo xuống:
- Đã bảo có người rồi. Thôi đi.
Em nhìn lại không thấy ai nghĩ là bé hoa mắt nhìn lộn liền liền hỏi lại. Bé Liên chỉ tay chỉ tay về phía cái hướng bụi tre:
- Kia thế, áo trắng trắng đang đi kia kìa. Vừa bà ấy cứ đứng gần đây nhìn chằm chằm chỗ hai đứa mình, em sợ quá!
Em nhìn theo hướng chỉ tay của bé Liên vẫn không thấy gì cả nhưng trong đầu nghĩ là bé nhìn thấy thật, nghe bé tả thì giống hệt với bà lúc tối nhìn thấy, mà lại hướng bụi tre nữa chứ. Thôi đúng là ma của con bé chết trôi luẩn quẩn quanh đây hù người rồi. Em cố giữ bình tĩnh và giục bé Liên đi lên về thuyền.
Hai đứa nhảy xuống thuyền của em, em kéo tấm dèm che hai bên xuống và hai đứa nằm. Hai đứa nằm chung với nhau trên con thuyền nho nhỏ, con thuyền nghiêng ngả bập bềnh nhè nhẹ theo từng nhịp của con sóng như người đưa nôi. Liên gối đầu vào tay em, tay vòng qua ngực ôm lấy eo của em. Hai đứa cứ nằm lặng im mà không nói câu gì, thực sự lúc này em cảm thấy bình an và hạnh phúc vô cùng. Rồi bé đó bỗng nhiên thỏ thẻ:
- Anh! Sau này em có chết ở dưới sông thì anh phải đi tìm xác em nhé!