Sau bữa cơm trưa ấm áp tình thương ấy, dường như sự xuất hiện của em ở gia đình này, ở mảnh đất Buôn Ma Thuột này đã rõ ràng hơn bao giờ hết, không còn mập mờ hay ẩn giấu điều gì nữa...
Mọi người đều đã biết mục đích em trở lại mảnh đất có thể coi là quê hương thứ hai này là gì... Mọi người ủng hộ, giúp đỡ hết mình... Duy chỉ một người là không đồng ý...
Đó là Khanh, vâng, đúng vậy, Khanh không thể chấp nhận lời giải thích về tình cảm của em... bởi những gì Khanh đã làm trong suốt 7 năm qua là quá lớn... Em biết điều đó, nhưng em không muốn đẩy Khanh vào một cuộc đời tội lỗi...
Em không muốn Khanh đi vào vết xe đổ của những người con gái trước đây... Em không muốn những người yêu thương em sẽ phải tiếp tục rơi lệ vì em...
Đấu tranh... Đúng là phải đấu tranh để giành lấy tình yêu cho mình... Đó là điều em chỉ thằng Long... Em muốn nó phải đẩy nhanh tình cảm của nó dành cho Khanh...
Em muốn mọi người xung quanh sẽ giúp đỡ em trong việc này... Công việc cuối cùng em có thể làm cho người em đã từng yêu... Cô chủ nhà, bé Dung, con bé Quỳnh...
Tất cả mọi người ngỡ ngàng trước những quyết định và hành động của em... Cũng may là mọi người tôn trọng em nên đã hết sức giúp đỡ... Có lẽ cái ơn nghĩa này em sẽ khó mà trả hết cho mọi người...
Nhất là con bé Quỳnh... Người con gái mà trước đây em đã làm nó đau khổ, nhưng nó vẫn nhiệt tình giúp đỡ... Em cảm thấy có lỗi với con bé... Nó giúp em như muốn trả món nợ năm nào... điều đó làm em rất băn khoăn... Nhưng nó lại là con át chủ bài của em trong hành trình vun đắp tình yêu của Khanh và Long...
Nói đến đây, chắc mọi người cũng hiểu cách thực hiện của em rồi, cách này tuy có hơi "đê tiện"... Nhưng thật sự em nghĩ, muốn người phụ nữ chấm dứt chờ đợi tình cảm của một người đàn ông... thì chỉ có cách làm cho người phụ nữ đó thấy người đàn ông đó đã hạnh phúc, hoặc người đàn ông đó không xứng đáng với hạnh phúc của mình thì mới giải quyết được vấn đề...
Và cách em chọn đó là khiến cho Khanh thấy em là một con người tồi tệ sau 7 năm...
Bên cạnh việc đó, em cũng nhờ bé Dung và cô chủ nhà giúp đỡ, đốc thúc, vun vén tình cảm, tạo cơ hội cho Long và Khanh gần nhau hơn... Hy vọng với nhiều mũi tấn công cùng một lúc cộng với tình cảm thật sự của thằng Long trong thời gian qua... Sẽ sớm làm cho Khanh nhận ra tình yêu đích thực của mình...
- Alo, anh hai hả?
- Ừ, nghe nè...
- Anh sắp xếp công việc nha, cuối tuần này em đám hỏi...
- Ok, tao biết rồi, có gì thứ sáu tao về... Dưới đó lo xong hết chưa?
- Ổn hết rồi, tụi em đang chụp hình ở Đà Lạt...
- Ờ, vậy thôi... Làm gì làm đi, có gì báo tao...
- Ok... À mà thôi, thứ sáu em chạy qua BMT rước anh về luôn...
- Ờ, vậy cũng được...
Ha ha, vậy là sắp được làm "chú rể"... Tuy chỉ là phụ thôi, mà thấy mấy người lớn nói làm rể phụ "ế" như chơi... Cơ mà em éo ngán... Đi làm rể phụ, được bưng rượu cho mấy bô lão... Nhìn ngầu vãi...
Thằng anh em sắp lên xe bông... Rồi cuộc đời nó sẽ khác... Nhất định là thế... Nó sẽ có công việc lương thiện... Sẽ có một mái ấm gia đình... Sẽ có vợ đẹp con ngoan...
Đó là những gì con người ta mơ ước... Đó cũng là điều em đã ước mơ khi tuổi còn mộng mơ... Đó là hoài bão... Là ước mơ... Không phải ai cũng thực hiện được...
Và em, cũng chưa thực hiện được điều mà ba mẹ mong muốn lúc tuổi xế chiều... "Nợ Mẹ Một Nàng Dâu"...
Nhận cuộc điện thoại của thằng Tuấn xong, em ngồi bần thần giữa quán cà phê... Giữa chốn đông đúc người này... Nhưng chả có ai là thân quen cả... Tất cả cũng chỉ là mối quan hệ hai chiều...
Tất cả cũng chỉ là những vụ lợi trong đời... Quay đầu sang trái là một vài người đàn ông trưởng thành đang đọc báo, xoay sang phải là anh nhân viên đang mặc trang phục công sở... Nhìn phía sau là đám nhân viên đang mãi miết chạy bàn... Chạy theo từng lời yêu cầu của khách... Chạy theo từng miếng cơm manh áo...
Và em nhìn phía trước mặt mình... Đó là một bầu trời u ám, báo hiệu cho một cơn mưa... Đó phải chăng là điềm báo cho tương lai phía trước... Đó phải chăng là những giông tố trong cuộc đời mà em chuẩn bị đối diện...
Và rồi, một cảm giác ấm nóng trên vai xuất hiện... Một bàn tay dịu dàng trìu mến đặt nhẹ lên đôi vai của em... Thoáng chút giật mình, quay lại thì thấy bé Dung...
Tí thì té vật ra sàn nhà... Mà em phải công nhận, giới trẻ bây giờ ăn mặc mốt vãi... Kiểu trang phục với trang điểm đậm chất Hàn Quốc... Nhìn mười con thì hết sáu, bảy con hao hao như nhau... Nhiều khi cứ tưởng chúng nó là chị em sinh đôi...
Ngày xưa con bé Dung hiền lành, xinh xắn, giờ cũng lột xác thành thiếu nữ rồi... Dáng vẻ không còn con nít như ngày xưa, cũng đi làm, giao lưu với thế giới nên cách ăn nói và cử chỉ, điệu bộ khá là sành sỏi...
- Làm gì giật mình kinh thế anh?
- Ờ, tại anh đang mãi suy nghĩ... Em uống gì kêu đi?
- Dạ...
Đề xuất Đô Thị: Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không (Dịch)