Logo
Trang chủ

Chương 153

Đọc to

Sau hai ngày vật vã ở thành phố lo đám hỏi cho thằng Tuấn, tối nay em lại phóng xe về vùng đất núi rừng... Để lại sau lưng những giọt lệ của một người con gái. Để lại cho người ở lại một cơn tức giận vì tiếp tục trốn chạy một tình yêu... Một tình yêu không trọn vẹn ngay từ phút đầu. Bước lên xe mà lòng cũng hồi hộp dữ dội, không biết Boss có theo mình không? Sợ đổ bể thì hỏng hết mọi chuyện... Cũng may là em tranh thủ ra bến xe sớm nên chắc Boss không kịp theo.

Lên xe nằm ngủ một giấc, sáng giờ cũng nhiều việc, thiếu ngủ nên cơ thể mệt mỏi. Quẳng ba lô lên kệ để đồ, rồi em nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ... Đang thiu thiu thì có điện thoại... Em cũng đoán là Boss gọi nên từ từ lấy điện thoại ra.

- Alo, anh nghe đây...

- Anh đâu rồi, sao em kêu tối qua đi chơi mà...

- Anh đi có việc rồi, hẹn em khi khác nha.

- Anh đi đâu? Anh lại trốn em nữa phải không?

- Anh đi đâu là quyền của anh? Việc gì anh phải trốn em... Em đang đi sai đường rồi đó... Không phải mọi thứ còn như ngày xưa đâu... Mọi chuyện đã khác rồi... Anh và em chỉ còn có thể là hai người bạn... Em hãy nhớ lời anh nói... Dừng tự làm khổ bản thân mình nữa...

Nói xong em cúp máy và tắt nguồn điện thoại luôn... Em không muốn nghe thấy tiếng khóc của Boss... Em không muốn mình phải mềm lòng thêm lần nào nữa...

Tất cả với Boss nên kết thúc thì hơn... Sẽ tốt cho cả hai nếu như Boss chấp nhận sự thật này...

Những suy nghĩ dằn vặt cứ quanh quẩn trong đầu, nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ cũng thắng được... Em chìm vào giấc ngủ trong cái se lạnh của máy điều hòa...

Thức giấc thì thấy mọi người đang từ từ xuống xe... Cơ mà trời vẫn tối... Định hình một lát thì mới biết là xe tới trạm dừng ở Đồng Xoài...

Em cũng xuống xe kiếm tạm ly sữa nóng dằn bụng... Chen chúc mãi mới mua được một ly... Đang tính bỏ ra ngoài đứng hút thuốc cho thoải mái thì thấy có một bà cụ đang đi xin... Dáng bà khổ sở trong cái lạnh mùa này... Em nhìn không cầm được lòng nên em nhường ly của mình cho bà, rồi quay lại mua thêm ly sữa với cái bánh bao...

- Bà ngồi nghỉ rồi ăn cái bánh cho nóng nha... Con không có giúp gì cho bà được nhiều...

- Lão cảm ơn!

- Dạ không có gì...

Em rút điếu thuốc ra hút, và nhìn vào khoảng không phía trước mặt... Mọi thứ tối đen, sâu hun hút... Nhìn mênh mông vô định... Như cái tương lai mà em đang đối diện...

Nhìn ra sân, một vài đứa trẻ đang chạy giỡn với nhau... Em ước mình được trở về những ngày tháng đó... Những ngày tháng hồn nhiên vô tư, không âu lo, phó mặc mọi thứ cho cuộc đời sắp đặt...

Em đã quá mệt mỏi, chán chường trước những thứ phải đương đầu... Sức trẻ còn đây, nhiệt huyết đâu rồi?

Đang mệt mỏi với những suy nghĩ của bản thân thì bà cụ nói...

- Con đang trốn chạy một thứ gì đó phải không?

- Dạ?

- Có phải con đang phải chạy trốn một thứ gì theo đuổi mình?

- Dạ, cũng đúng... Nhưng cuộc sống của con ngột ngạt quá...

- Con thử đương đầu với nó chưa? Con đã từng thử chấp nhận những thứ khiến con mệt mỏi chưa?

- Dạ, con chưa dám...

- Vậy cố lên con trai... Rồi con sẽ phải đối mặt với những thứ đó sớm thôi... Ta biết sắp tới con sẽ gặp nhiều khó khăn hơn nữa... Rồi con phải đương đầu với những thứ khiến con ngột ngạt hơn nhiều... Nếu con có thể vượt qua những thứ đó... Con sẽ có cuộc sống bình yên... Cảm ơn con vì ly sữa và cái bánh...

Nói xong thì bà cụ đi thẳng luôn... Em nhìn theo cái dáng gầy guộc, lưng còng đó mà trong lòng có chút khó chịu vì những lời bà ta nói...

Phải chăng đó là số mệnh, phải chăng những thứ mà em sắp xếp đều phải tuân theo sự sắp đặt của tạo hóa... "Người tính không bằng trời tính"!

Sáng hôm sau lên tới Buôn Ma Thuột, việc đầu tiên em làm là chạy về khách sạn ngủ... Vì ngủ trên xe chả ngon chút nào... Cơ mà về khách sạn ngủ cũng chẳng yên...

Hình như thằng nhóc coi khách sạn là tay trong của con Quỳnh hay sao ấy... Mấy hôm liền không thấy hỏi han gì... Hôm nay vừa mò lên tới thì con bé chạy qua luôn...

- Anh dậy đi, ngủ gì lắm thế, đàn ông gì mà suốt ngày thấy ngủ không?

- Anh mới lên mệt mà em... Ong hết cả đầu...

- Đâu, em massage cho nhá...

- Thôi, thôi, cho xin... Em massage thì anh chảy hết máu à...

- Ơ...

- Ơ gì, qua đây làm gì, nói mau anh còn đi ngủ đây...

- Tính sang rủ anh đi ăn sáng, mấy hôm rồi chả gặp anh...

- Thôi, xin người, để yên tôi ngủ... Muốn gì tối tính nhá...

Đề xuất Tiên Hiệp: Ám Hà Truyện (Dịch)
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN