- Em đừng nghĩ vớ vẩn là được... mọi chuyện sau này sẽ rõ, giờ anh chẳng muốn giải thích gì hết... mà cũng chẳng cần giải thích...
Nói xong em đi lên phòng luôn, vào phòng tắm rửa rồi chở badgirl đi mua quần áo... Lúc đi xuống thì con Quỳnh và con Cool girl cứ liếc theo...
Badgirl quay lại chỉ thẳng vào mặt hai con rồi nói...
- Nhìn gì? Có gì lạ sao? Còn con bé kia, chị mày không phải như mày nghĩ đâu, đừng có vớ vẩn...
- Thì sao?
- Thì đập cho mày một trận chứ sao...
Nói xong thì badgirl bay tới tính tẩn cho con Quỳnh một trận, nhưng em nhanh tay cản lại nên chưa có gì xảy ra...
- Hai đứa thôi đi, điên hả... anh nói rồi mà Quỳnh... Em đừng suy nghĩ lung tung...
- [lộn xộn]
Hai đứa nó xoắn nhau khí thế luôn... Em đau hết đầu, điên tiết em quát cả hai khiến con Quỳnh và badgirl giật cmn mình...
- Im coi... ồn ào quá...
- Ơ...
- Ơ gì, đây là XXXX con của Ba nuôi anh... và là người có quyền quyết định chuyện của anh... Còn đây là Quỳnh bạn anh... hai đứa đừng có làm chuyện rối lên như vậy...
Nói xong thì em bỏ ra ngoài, mặc cho hai con thi nhau liếc, rồi tiếp tục tranh cãi... DCM điên hết cả người...
Ra ngoài hút thuốc được lát thì con Quỳnh và badgirl đi ra... cả hai có vẻ dịu lại rồi... không còn liếc hay đá xéo nhau nữa...
Con Quỳnh chào em rồi về, còn Badgirl thì lên xe em chở đi mua đồ luôn...
Lòng vòng khắp trung tâm BMT mà nó vẫn chưa mua được thứ gì... đi mua đồ với con gái là chúa khổ... Nhưng phải chấp nhận... không dám phật ý nó...
không thì em khó mà yên ổn...
Cuối cùng cũng được nó thả về ks... mệt mỏi chán chường... Vừa ở SG lên chưa giải quyết được công việc thì lại gặp thêm rắc rối... Nhưng đành ngậm ngùi chấp nhận...
Tối đó em dắt Badgirl đi ăn, đi chơi những nơi mà em biết ở BMT... có vẻ như con bé cũng vừa trải qua nhiều việc lắm nên cũng xõa hết sức...
Và cuối cùng thì sau cuộc vui, em chở nó về ks... Nhưng con bé nhất quyết không chịu về phòng... Vậy là đành chiều nó vậy...
Thấy nó có vẻ say say nên em gạ chuyện xem nó kiếm em có chuyện gì không?
- Nè, cho anh hỏi cái coi?
- Anh nói đi?
- Em lên đây chi vậy?
- Kiếm anh!
- Chi?
- Thì kêu anh dắt em đi chơi, mà hình như anh đang bận lắm thì phải?
- Uhm, cũng chút chút, nhưng mà em muốn đi đâu để anh sắp xếp?
- Tùy anh... em đang buồn nên muốn đi đâu đó cho khuây khỏa...
- Uhm, anh hiểu rồi, có gì anh sắp xếp rồi đưa em đi... Mà em có chuyện gì buồn hả?
- Cũng có chút chút... Nhưng không quan trọng... anh mới là người đang có chuyện đó...
- Ờ... em bao giờ cũng hiểu anh...
- Bởi vậy mới nắm thóp được anh, nên em mới điều khiển được anh... Có cần em giúp gì không?
- Anh cũng không biết, nhưng hy vọng là sẽ không cần tới em...
- Vậy thì em càng muốn nhúng tay vào... đợi đó... Anh chả bao giờ thoát khỏi em... hahahahaha
Nói xong con bé lăn ra ngủ, mặc cho em có nói cái éo gì nó cũng chỉ im lặng... Con bé vẫn như xưa, ngang ngạnh như ba nuôi của em... Điều gì đã quyết thì không thay đổi...
Đã làm sẽ làm tới nơi tới chốn... bất kể hậu quả như thế nào... nhưng luôn tính toán mọi đường đi nước bước... Khả năng đọc suy nghĩ và giải quyết vấn đề của con bé là thứ khiến em sợ và nể phục...
Nhưng bỏ qua tất cả mọi thứ đó... Bên trong con bé là một người yếu đuối... Con bé mất mẹ từ nhỏ, lớn lên trong tình yêu của ba... Những cách nghĩ và dạy con của những người phải lăn lộn trong thế giới tối, khác với những người ngoài kia...
Họ luôn cho con một vỏ bọc mạnh mẽ... Nhưng không biết được con thật sự cần thứ gì...
Con bé cũng thế, nó có tất cả, tiền bạc, quyền lực... Nhưng những người bạn đúng nghĩa con bé không có...
Bởi mỗi khi con bé buồn thì luôn kiếm em hoặc thằng Tuấn, người mà nó có thể sai khiến, có thể nhõng nhẽo và cũng có thể giải bày tất cả...
Người mà con bé có thể thoải mái khóc lóc cả buổi và sau đó lại nhe răng cười vui như chưa có chuyện gì...
Chap này ngắn thôi nhé, vì em đang cân nhắc không biết có nên viết về chuyến đi DN không nữa? nên để em suy nghĩ rồi sẽ viết tiếp nhé. Giờ thì tạm đọc đỡ phần này, coi như đây là bonus về bad girl vậy nhé.
Đề xuất Tiên Hiệp: Sủng Mị