Logo
Trang chủ

Chương 172

Đọc to

Nước mắt của những cô gái đó hình như chỉ chực chờ để tuôn ra thì phải... em vừa dứt lời thì cả Boss và Quỳnh đều khóc... Chỉ riêng Badgirl là không khóc... mà em nó mỉm cười...

Em thật sự không biết nụ cười đó có nghĩa gì nữa... Nhưng hơi lạnh xương sống vì nụ cười và cái nhìn của em nó...

Khoảnh khắc này, em cực kỳ bá đạo, em lạnh lùng và nhẫn tâm... Em nhìn chăm chăm vào gương mặt của 2 người con gái đang khóc... từng giọt nước mắt lăn dài trên má...

Em mỉm cười, nụ cười đểu cán... đưa tay lau hàng nước mắt còn đọng lại... Và chỉ im lặng nhìn...

Hai đứa nó đã bớt khóc, nhưng vẫn còn nấc... Em cũng chả buồn an ủi làm gì... Ngồi dựa lưng vào ghế và nhấp cà phê... Mọi người nhìn em với ánh mắt khá là khó chịu... Nhưng em kệ...

Chỉ có thằng Tuấn là hiểu em đang nghĩ gì và làm gì nên nó vỗ vai an ủi em... Cũng may là em còn 1 thằng anh em tốt lúc này đây...

Những tưởng rồi mọi chuyện sẽ kết thúc, tất cả sẽ hiểu và chấp nhận sự thật này... Nhưng một lần nữa... Em lại chới với trước Badgirl, kiểu như người chết đuối vớ được cái cọc giữa dòng... nhưng cái cọc đó lại nhấn chìm mình một lần nữa...

- Thôi được rồi, 2 bà chị không cần khóc nữa... Nãy giờ em quan sát rồi, em chắc trong 3 chúng ta... Anh A rất thương 1 người nhưng vì 1 lý do gì đó mà anh ấy lại muốn từ bỏ...

Em sẽ không ép anh gì nữa... Nhưng em muốn anh cho cả 3 đứa em 1 cơ hội... Để cho cả anh và cả 3 người có cơ hội sống đúng với tình cảm của bản thân...

Và đây là lệnh, anh không có quyền từ chối. Anh hiểu chứ?

- Anh không biết, nhưng anh nghĩ mọi người không nên phí thời gian với anh... Mỗi người một cuộc sống riêng và suy nghĩ riêng...

- Em biết, nếu em muốn anh là của em thì chắc chắn là được ngay, nhưng em muốn công bằng với tất cả mọi người... Quyền ưu thế chắc chắn thuộc về em...

Nên em sẽ nhường khoảng thời gian bên cạnh cho 2 người còn lại... Còn em, hết hôm nay em sẽ bay sang bên kia... Nhưng anh nhớ đó, khi nào cần thì anh sẽ luôn bên cạnh em...

Em chỉ biết gật gù tỏ ra hiểu những lời Badgirl nói, chứ thật ra lúc đó chả suy nghĩ được gì nữa, vì em nó lại gài em vô 1 tình huống trớ trêu khác...

Badgirl tiếp tục nói.

- Thôi được rồi, bây giờ nếu mọi người đồng ý... Thì tôi giao anh A lại cho 2 người... Đây là cơ hội để chứng tỏ 2 người yêu anh ấy như thế nào?

Nên nhớ, "Tôi không bên cạnh anh ấy... Nhưng khi cần thì anh ấy luôn thuộc về tôi."

Em nó nói và mỉm cười, nụ cười còn đểu hơn em gấp trăm lần... Hai người kia thì ngơ ngơ như bò đội nón, kiểu như chả hiểu cái gì đang diễn ra...

- Là sao?

- Sao là sao? Không thích chứng tỏ tình cảm của mình à? Badgirl nói...

- Muốn chứ...

- Vậy thì thời gian sau này là của 2 người, cố gắng mà nắm lấy...

Badgirl nói xong câu đó thì lại mỉm cười, nhưng lần này, nụ cười em nó gượng gạo và khóe mắt đo đỏ... Và rồi em nó nhanh chóng lau vội giọt nước mắt chưa kịp tràn khỏi khóe mi...

Chỉ có em thấy cảnh tượng đó... Nhưng em lại câm lặng... Im lặng và nhìn gương mặt tỏ ra cứng rắn của một người con gái...

- Anh... Đừng như vậy!

- Quen rồi, đừng cố!

- Em xin anh một điều cuối cùng được chứ?

- Phiền quá...

Đề xuất Voz: CHÚNG TA ĐÃ TỪNG NHƯ THẾ​ [A time to remember]
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN