Logo
Trang chủ

Chương 211

Đọc to

Mình ngồi nghe thằng Tuấn chọc ku em mà tức cười dễ sợ... Nghĩ không biết khoảnh khắc này sẽ còn nữa hay không? hay mai này mỗi đứa một phương...

Cầm lon bia, mình cứ nốc rồi lại nhìn ra phía xa ngoài kia... chốc chốc lại khui lon mới... Ngồi một lúc thì hai thằng đi vô ngủ trước, còn mình vẫn ngồi lại...

Một mình giữa trùng biển khơi, cảm giác cô độc lại ùa về... Phải chăng mình cố chấp để nhận lấy sự cô đơn này?... Phải chăng cái tôi bản thân đang dắt mình đến nỗi cô đơn? Câu trả lời thật khó cho bản thân...

Con tim muốn yêu nhưng lí trí ngăn cản... Mệt mỏi phải đấu tranh giữa làn ranh tình cảm và công việc... Khá mệt mỏi! Mình muốn sớm chấm dứt mọi thứ... Muốn được sống như một người bình thường... được yêu được ghét...

Không còn những toan tính trong đầu để đối mặt với những thứ đang và sẽ diễn ra. Mình muốn sớm có một gia đình sum vầy bên cha mẹ... Muốn có được những tiếng cười rộn rã không chút âu lo của trẻ thơ...

Đang mãi suy nghĩ thì có tiếng bước chân tiến về phía mình, mình tưởng là nhân viên của khu resort đi kiểm tra... Bước chân ngày càng gần, và mình nhận ra đó là Khanh... Có chút ngạc nhiên, nhưng mình vẫn giữ được bình tĩnh... và cất tiếng:

- Sao không ngủ mà ra đây làm gì vậy cô em?

- Em muốn nói chuyện với anh một chút.

- Uhm, có gì em nói đi...

- em muốn hỏi ý kiến anh về chuyện của em và Long.

- Uhm, sao? em có gì vướng mắc sao?

- Tại sao anh lại muốn em đến với Long?

- À... tại vì những người khác thì anh không biết, nhưng anh tin vào khả năng nhìn người của anh... Và anh biết thằng Long sẽ là người khiến em hạnh phúc...

- Tại sao không là anh?

- Vì anh chỉ khiến em khóc.

- Anh không yêu em sao?

- Uhm, ngày xưa anh cũng ngộ nhận...

- Vậy anh yêu ai?

- Không ai cả, anh chỉ yêu bản thân mình...

- Anh nói láo! người anh yêu đang ngủ trong kia kìa... anh quan tâm cô ấy, anh lo lắng cho cô ấy...

- Uhm, cứ cho là vậy đi, nhưng hiện tại anh còn quá nhiều việc, anh chưa muốn nghĩ đến chuyện đó...

- Việc gì? không phải anh và anh Tuấn đang làm ăn ổn mà...

- chỉ 1 phần của tảng băng thôi em à...

- Nói chuyện với anh chán chết...

- hahaha, vậy giờ nói chuyện của em nè. Em có nghĩ mình nên ổn định cuộc sống chứ?

- Trước giờ cuộc sống em vẫn ổn mà...

- Ý anh là em và Long nên tính chuyện cưới xin kìa...

- Long có nói rồi, nhưng em vẫn đang suy nghĩ...

- Suy nghĩ về cái gì?

- Về tất cả, về anh, về Long...

- Tốt nhất em nên gạt bỏ suy nghĩ về anh...

- Tại sao?

- Vì chúng ta không thể đến được với nhau, anh chỉ coi em là em gái thôi...

- Vậy ý anh là em nên kết hôn cùng Long?

- Đúng, đó cũng là điều anh mong muốn, anh muốn được chứng kiến em ngày em lấy chồng...

- Em sẽ buồn trong ngày đó...

- Sao lại buồn?

- Vì đó là ngày thật sự em mất anh.

Nói xong thì Khanh đứng lên và đi vào trong luôn, bỏ mặc mình lại với những suy nghĩ cứ mãi tuôn trào trong đầu, và mình thiếp đi lúc nào không hay?

Lúc tỉnh dậy thì những tia nắng đầu tiên trong ngày đã hé lộ... Không khí trong lành, mát mẻ, từng làn gió sớm làm mình khẽ rùng mình... Cái cảm giác khó có được trong những ngày vừa qua... Phải chăng đây là lúc mình cần tận hưởng, gạt bỏ những thứ vướng bận trong cuộc sống hằng ngày.

Vươn vai vài cái cho cơ thể đỡ nhức mỏi sau một đêm ngủ bờ, ngủ bụi.... rồi nhanh chóng đi vào phòng, VSCN các kiểu xong thì đi kêu mọi người chuẩn bị ăn sáng uống cà phê...

Cả đám sau một ngày ăn chơi thì sáng nay có vẻ uể oải lắm... Ăn uống như đám bị bỏ đói lâu ngày, nhưng nghe hôm nay được đi lặn biển thì tụi nó phấn khích hẳn ra...

Ngồi nhâm nhi cà phê, mình và thằng Long có trao đổi sơ qua việc tối nay sẽ tổ chức tiệc và thằng Long sẽ cầu hôn Khanh...

Ngày hôm đó mình cũng nhiệt tình tham gia các hoạt động với anh em... nghĩ lại thì đó là khoảnh khắc đáng nhớ của mình trong suốt thời gian dài mệt mỏi đối đầu với áp lực...

Mỗi lần trở về với biển, cảm giác thật thoải mái... được sống đúng với bản chất của mình. Và hôm đó đã có 1 cuộc thi bình chọn body của các anh em, do chính các mụ bày trò...

Khỏi phải nói tình hình lúc đó, mình và thằng Tuấn đều chống đối... vì lí do đơn giản là mình không muốn nhiều người thấy về những vết mực trên cơ thể...

Nhưng cuối cùng đành chịu, đành chấp nhận cởi bỏ cái áo ra... Cả con Linh và Boss thì đều bình thường, chỉ có 2 chị em Khanh là khá ngạc nhiên, chắc trước đây 2 chị em chỉ nghĩ là mình chỉ có hình xăm trên tay...

Hôm nay được chứng kiến toàn bộ hình trên cơ thể... Gần như full, nên cả hai tỏ ra khá bối rối... Con Linh thì khỏi nói, rất tự hào về chồng nó... Nó tha hồ nắn vuốt mấy hình trên tay thằng Tuấn...

Và Boss cũng tính học theo, nhưng mình ngăn cản kịp thời... Có một chút ngượng ngịu cho cả hai... Nhưng đó là điều mình không thích nên phải làm điều đó...

Kết quả cuộc thi thì thằng Tuấn thắng... cái đó chả ai thèm giành, vì chiều chị em thôi... Chỉ tội cho thằng Long và Tiến, éo có ai cổ vũ cho hai thằng...

Thằng Long thì bụng bia, thằng tiến ốm nhách nên không so được với body 3 múi của mình rồi... hahaha...

Sau khi chơi đùa thỏa thích thì cả đám quay về resort để ăn trưa... Ăn hải sản ở đây là số dzách... cơ mà thời điểm hiện tại cho mình cũng éo dám ăn... Chả biết chất độc lan đến đâu rồi... ăn vào thì khổ cho con cháu... Nên khuyên các bạn đừng ăn nhé... Có ăn thì chọn lọc kĩ nhé, hoặc tự cung tự cấp đi.

Ăn uống các kiểu xong thì mọi người tự về phòng, còn mình và thằng Long ngồi lại bàn nhau 1 chút về kế hoạch tối nay... Kiểm tra các thứ ổn thỏa, liên hệ phía resort ok hết, thì hai thằng cũng về phòng nghỉ lấy sức tối nay quẩy...

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Cầu Cao Võ
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN