Chương 60

Tối đó tôi ngủ ngon lạ thường, hình như sau khi trải lòng mình... Tâm sự về tấm chân tình của cả hai thì lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Quyết định tìm lại cảm giác yêu thương xem thế nào... Dẫu biết rằng sự yêu thương bây giờ có lẽ hơi vội vàng.

Dẫu biết là quyết định này sẽ mang lại niềm đau cho nhiều người... Nhưng thôi, kệ đi, người sống không vì mình trời tru đất diệt...

Sáng dậy thật sớm, chả phải lạ chỗ mà trời mưa các ông ạ... Không to nhưng cứ rả rích... Trời này mà ngồi uống cà phê nghe nhạc Trịnh thì phải nói là "vãi lúa" nhé.

Các ông cứ thử một buổi sáng nào đó trời lất phất mưa bay mà ngồi uống cà phê, nghe nhạc vàng thử đi... Lắm điều hay ho lắm...

Vệ sinh cá nhân đâu đấy, thì xuống bếp, pha trà và cà phê... Nhà thằng Tuấn thì cũng như nhà tôi vậy thôi... Nó không ở chung với ba mẹ mà mua nhà ở riêng...

Nên vật dụng trong nhà nó, tôi biết rõ và trong nhà nó cũng chả thiếu đồ dùng của tôi...

Nhà này được cái chủ nhân trước đây thiết kế hơi bị hợp ý thích của hai thằng... Cái bếp nhìn ra được khoảng sân nhỏ sau nhà...

Cái sân đó thì thằng Tuấn chả trồng cái vẹo gì cả... Toàn ra đường mua vài cây cảnh có sẵn đem về... Khi nào chết lại mua cái khác...

Còn cái sân thượng thì tuyệt vời với ông mặt trời cho những bữa tiệc BBQ... Có mái che các thứ... Tối trời mà lên đó làm vài món nướng, uống vài chai thì khỏi chê...

Đang ngồi nhâm nhi cà phê, nghe nhạc Trịnh thì Boss xuống...

- Dậy sớm vậy anh?

- Ừm, anh muốn lấy chồng sớm nên tập dậy sớm, mai mốt về nhà chồng khỏi bỡ ngỡ...

- Giỡn hoài...

- Hahaha, thôi đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng... Uống cà phê không? Anh pha cho?

- Thôi, khỏi pha, tí ra quán uống...

Tiếp tục chìm đắm trong giai điệu nhạc trữ tình sâu sắc... Trong khi Boss đi vệ sinh cá nhân... Sáng nay trông mặt Boss phấn khởi kinh lắm...

Chắc là chuyện đêm qua rồi, cả nó cũng thế mà, suy nghĩ mọi chuyện có vẻ tích cực hơn rồi... Thôi thì cứ thử yêu thương đi...

Chờ Boss chuẩn bị xong thì tôi cũng chở Boss về Resort, dù gì Boss cũng là nhân vật quan trọng của công ty, đi cả đêm, giờ không về thì khó lắm...

Chở Boss qua quán phở Bắc ngay bùng binh ngã năm... Vào đó làm tô phở cho lại sức sau đêm qua...

Ăn uống các kiểu xong xuôi thì chở Boss về Resort... Gọi thằng Tuấn qua lấy xe luôn, nhưng điện thoại không liên lạc được, chắc tối qua lại đắm mình với con Linh rồi...

Mọi người thấy Boss về cùng tôi thì trêu ghê lắm...

- Rồi xong, chuyến này mọi người chuẩn bị để heo đi nha

- Đi bao nhiêu thì chuẩn nhỉ anh em...

Bla bla

Boss thì ngây thơ "cmnl", hỏi ngược lại làm cho cả bọn cười ngất ngư:

- Để heo làm gì mọi người?

- Thì để ăn cưới chứ làm gì?

Lúc này Boss mới hiểu ra chuyện, mặt đỏ đừng hỏi luôn... Chả hiểu sao Boss tồn tại được trên cõi đời này ngần ấy năm...

Tôi thì lúc đó chả biết nói làm sao, cứ im lặng để mọi người muốn làm sao thì sao...

Cơ mà lạ cái, nãy giờ không thấy Lão Kiên, chả biết tối qua lão biến đâu mất... Ấy mà chết, người biến mất là tôi và Boss mới đúng...

Thôi thì sáng nay tập trung chuẩn bị đi tham quan mấy nơi trong thành phố, chả có vẹo gì hay ho cả...

Đang tính kiếm kế chuồn thì Boss bắt tôi lại:

- Đi đâu đó? Lên xe đi với mọi người nhanh!

- Ờ, tính đi công việc tí, chứ Vũng Tàu này anh còn lạ chỗ nào đâu...

- Không nói nhiều, lên xe...

- Thôi, anh còn phải đi trả xe cho thằng Tuấn, chứ thôi nó không có xe đi, nó chửi chết...

- Không cần đâu, em vừa gọi con Linh, hai người đó đi đánh lẻ rồi, chả cần anh lo đâu...

- Đệt...

- Thích ăn nhéo hả?

- Không...

Vậy là lại lóc cóc leo lên cái xe to uỳnh kia, tài xế chở mọi người đi vòng vòng thành phố, từ Bãi Sau, ra Bãi Trước, rồi vòng xuống khu Sao Mai, rồi lại đâm vào thành phố...

Thằng cha HDV thì chém gió các kiểu về các địa danh "nhà hoang, dốc con rồng... Hải đăng, tượng chúa..." các thứ loạn cả lên...

Đề xuất Voz: Em, nước mắt và mưa
Quay lại truyện Khi Tôi 25
BÌNH LUẬN