Khi vừa đưa tay định múc nước xối tiếp thì:sweat:... Em chết điếng 2 giây (không nhớ có són ra không nữa)... Qua cái chậu nước, em thấy có....
1 người nằm trên bồn nước:sosad:, 2 tay bám vào thanh ngang của cái giá sắt, thò cái đầu xuống với ánh mắt nhìn em trân trân. :sosad: Em
khẳng định không phải em nhìn nhầm bóng mình, vì thời gian em chết điếng khoảng 2 giây cơ, em đối diện với gương mặt đó trong 2 giây các
bác ạ. Người đó tóc cỡ ngang ót (em húi cua), xõa xuống che gần hết mặt nên chỉ nhìn rõ đôi mắt (1 đôi mắt rất bình thường ạ, có điều là nhìn
em trân trối) và cái mũi. Lúc đó thật em ước gì mình đột nhiên tỉnh dậy thấy nằm ở trên giường giống như bao cơn ác mộng khác (em hay mơ
thấy ma lắm), nhưng không phải lần này các bác ạ!
Rồi theo phản xạ em ngước nhìn lên (tay chân lúc đó đã bủn rủn hết rồi:sweat:) thì chả thấy gì, chỉ thấy mấy cái mạng nhện rối rắm rũ xuống phất phơ.
Em vốn không phải thằng nhát gan, lại cũng có tin vào chuyện vong hồn, và em tin có vong hồn thật đấy, nhưng mình không hại họ lúc sống,
không báng bổ họ lúc chết thì họ cũng không hại mình. Nên lấy hết dũng khí còn lại em hỏi: "Ai đấy? Muốn gì thì ra nói chuyện!". Tự nhiên lúc đó
em lại nghĩ cần làm như vậy, chứ mà trong lòng cầu trời khấn phật đừng có cái gì hiện ra :sosad:.
Xong thấy không có gì xảy ra ngoài việc em lạnh toát nổi hết da gà từ đầu đến đít. Em vơ vội cái quần mở cửa nhà tắm đi ra bếp mặc, khỏi tắm gội, lau người luôn :sweat:. Lúc đó định chạy lên gác nói mẹ nghe chuyện này nhưng mà không muốn đánh thức mẹ dậy với lại cũng không muốn hù mẹ sợ, đằng nào 1, 2 ngày nữa mẹ em cũng về quê rồi, nên em âm thầm mở hết bóng điện trong phòng ngồi... run.