Logo
Trang chủ

Chương 104: Trường sinh bảo thư, Thiên sư thụ đạo (Cảm tạ Kiếm Vãn Thanh Sam đại minh!)

Đọc to

Lúc hai người chào hỏi, lão nho sinh đã phất ống tay áo rộng, một mình đi thẳng vào trong.

Điền Văn và Thạch Long là bằng hữu tâm giao. Vừa rồi trước mặt Chu Dịch, hắn vẫn còn quan tâm đến an nguy của Thạch Long.

Lúc này gặp Thạch Long, dường như trong lòng có uất khí, không cho hắn sắc mặt tốt.

"Điền lão huynh à!"

Thạch Long tỏ vẻ áy náy với Chu Dịch, mời y vào cửa rồi vội vàng đuổi theo lão nho sinh.

Chu Dịch tiện tay đóng cửa, ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng.

Xem ra vẫn có người tìm được Thạch Long.

Y rảo bước đuổi theo hai người phía trước.

"Điền lão huynh, là lỗi của Thạch mỗ, đã hại huynh có nhà không thể về."

"Ta thì không sao," Điền Văn thê thảm nói, "Chỉ là có vài bằng hữu bị quan thự Dương Châu bắt đi. Uất Trì tổng quản không bắt được ngươi, bọn họ đừng mong được yên ổn."

Thạch Long xấu hổ không chịu nổi, đấm vào ngực mình hai tiếng trầm đục.

Hắn nội công ngoại công tề tu, cho dù chỉ với Thôi Sơn Kình của mười năm trước, cũng được xem là nhân vật nhất lưu trong võ lâm đương thời.

Thêm vào đó, thiên tính mộ đạo, độc thân không cưới vợ, si mê võ học đến mức có thể mấy năm không ra khỏi cửa. Nếu như an tâm luyện tập pháp môn của mình, võ nghệ tuyệt không chỉ dừng ở mức hôm nay.

Chu Dịch thấy vẻ mặt hối hận của hắn, bèn lặng lẽ đứng bên, im lặng nghe hai người nói chuyện.

Điền Văn không còn lạnh mặt nữa, vỗ vỗ vào cánh tay hắn: "Đã nghĩ ra cách phá cục chưa?"

"Có cách rồi," Thạch Long đáp.

Chu Dịch lắng nghe kỹ hơn, nhưng Điền Văn lại cẩn thận truy hỏi: "Cách gì, nói ra nghe thử, ta giúp ngươi tham khảo một chút."

"Đâu phải thơ văn nhạc phú, nói ra chỉ làm phiền tai huynh, hơn nữa đã là nước đổ khó hốt."

Thạch Long vô cùng hiểu sở thích của hắn.

Điền Văn hít sâu một hơi: "Chỉ mong ngươi có thể ổn thỏa một chút, nếu không sẽ không còn cơ hội cùng nhau uống trà."

"Để ta giới thiệu lại một chút."

Điền Văn đi qua nguyệt môn của đại trạch, ra hiệu với Chu Dịch đang đứng xem một cái giếng cổ trong sân.

"Vị này là bằng hữu giang hồ của Bạch Khải Minh lão huynh. Đừng thấy người ta tuổi còn trẻ, võ nghệ cao hơn ngươi nhiều."

Ánh mắt Thạch Long lướt qua người Chu Dịch.

"Thảo nào ta nhìn không ra sâu cạn. Gần mười năm nay Thạch mỗ sống ở tiểu viện ngoại ô, ngoài chuyện đạo môn, những chuyện tục lụy giang hồ khác ta đều không để ý."

Hắn có chút hiếu kỳ: "Không biết Chu huynh là tài kiệt phương nào."

Chu Dịch ung dung cất lời:

"Tại hạ đến từ Nam Dương, là một hương dã cư sĩ, không tính là tài kiệt gì. Thỉnh thoảng cày ruộng, thỉnh thoảng câu cá, thỉnh thoảng nghiên cứu kinh điển, tu một vài thanh khóa của đạo gia."

Lúc nghe Điền Văn kể lại võ công của Chu Dịch, Thạch Long không có nhiều biến động.

Nhưng vừa nghe Chu Dịch nói những lời này, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Ánh mắt từ xem một "người qua đường" biến thành xem một "đạo hữu".

Thạch Long hỏi lại: "Chu huynh nghiên cứu kinh điển nào?"

Chu Dịch cười nhạt: "Hoàng Lão chi học, Hoài Nam Hồng Liệt."

Thạch Long nghe vậy, ánh mắt biến đổi liên tục.

Hắn thiên tính mộ đạo, nên mới chìm đắm trong «Trường Sinh Quyết» không thể tự thoát ra.

Kinh điển mà Chu Dịch nói, vừa hay đánh trúng vào gốc rễ đạo tâm của hắn.

«Trường Sinh Quyết», bộ bảo điển đạo gia sâu không lường được này, theo lời truyền miệng qua các đời, đến từ Quảng Thành Tử, sư phụ của Thượng cổ Hoàng Đế.

Với học thuyết Hoàng Lão, tự có duyên pháp.

Mà Hoài Nam Hồng Liệt, lại liên quan đến «Chẩm Trung Hồng Bảo Uyển Bí Thư», cũng là một điển tịch tiên gia huyền diệu.

Ý cảnh vi diệu, e rằng không thua kém Trường Sinh Quyết.

Thạch Long tuy là một võ phu, nhưng vì trường kỳ cùng đại nho, thi văn đại gia, những người ham thích cổ kinh cùng nhau suy diễn giáp cốt văn trong Trường Sinh Quyết, nên cũng nhiễm một thân văn khí.

Lúc này, hắn phất rộng tay áo, làm lễ dẫn Chu Dịch vào trung đình đại sảnh: "Chu đạo hữu, mời!"

Lời này, đã trịnh trọng hơn rất nhiều.

Điền Văn ở bên cạnh đã quen với điều này, kéo Chu Dịch đang định chắp tay cùng vào ngồi xuống sập thấp trong sảnh.

Thạch Long mời y ngồi, dọn chén đĩa trên bàn gỗ đi, vội bước vào nội thất, thay ra một bộ trà cụ hoàn toàn mới.

Lấy nước vào chén, dâng lên một tách trà thơm.

"Đây là Trà Tiên Thục Cương, mời Chu đạo huynh."

"Đa tạ."

Lúc Chu Dịch cảm ơn, Điền Văn ở bên cạnh mua vui trong nỗi khổ, nói: "Lần này ngươi đúng là hào phóng thật."

"Chu tiểu hữu không biết đó thôi, con người hắn theo đuổi những thuyết tiên đạo phiêu diêu đến cực điểm. Thục Cương là trà của bản địa."

"Còn Trà Tiên chính là Quảng Lăng Trà Lão, nghe nói là chuyện hoang đường về một bà lão bán trà ở Quảng Lăng thời Nam Bắc triều thành tiên."

Chu Dịch nhấp một ngụm, nhắm mắt khen một câu: "Tựa như cam lộ trong u cốc, khiến lòng người tĩnh tại."

Y không phải nói bừa, vì y thật sự đã nghe qua.

"Ai hay đầu bạc rời cung cấm, được ban một chén rượu kim loan." Âu Dương Tu lúc cáo lão về quê cũng khó quên được món trà Dương Châu này.

Chu Dịch nghĩ đến đây, lại thêm một câu: "Nếu có được nước từ giếng phía bắc Nguyệt Minh kiều ngoài cửa Đông, trà này sẽ càng thêm tuyệt diệu."

Lần này, cả lão đạo si mê và lão nho sinh đều không khỏi nhìn về phía y.

Từ xưa danh sĩ hay bình phẩm nước, tự cổ cao tăng giỏi đấu trà.

Vị trí mà y vừa nói, chính là Thiền Trí Tự được xây dựng vào năm Đại Nghiệp thứ hai.

Vị tiểu hữu này, vậy mà thật sự hiểu biết.

Điền Văn không nhịn được cất lời: "Ngươi không giống khách từ Nam Dương đến, mà giống người bản địa Giang Đô hơn."

Thạch Long ngồi xuống, không nói chuyện trà nữa.

Hắn hỏi thăm tình hình của Điền Văn, Điền Văn liền đem chuyện hai cao thủ ma môn bức vấn hắn về tung tích của Trường Sinh Quyết kể ra.

"Đều là do vị bằng hữu giang hồ kia của ngươi dẫn tới."

Thạch Long lắc đầu: "Hắn cũng là một phen hảo ý, biết ta si mê võ học, nên đặc biệt đến báo cho ta một môn kỳ thuật khác."

"Có phải là Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp không?" Chu Dịch ngưng thần nhìn hắn.

"Không sai, là một phần của bí pháp này, Cừu huynh có được cũng không toàn vẹn."

"Là Cừu Thiên Bác?"

"Hửm?"

Thạch Long nghi hoặc một tiếng, rồi lại phản ứng kịp: "Không sai, Chu huynh cũng từ Nam Dương tới, không hổ là nơi long hưng."

"Thạch đạo hữu sao lại quen biết Cừu bang chủ? Hơn nữa, sao hắn lại biết chuyện Trường Sinh Quyết?"

Chu Dịch thấy không khí đã gần đủ, không vòng vo nữa.

Y là bằng hữu của Bạch lão phu tử, lại cứu Điền Văn, thêm vào đó cùng là đạo hữu trong đạo môn.

Thạch Long lộ vẻ mặt hồi tưởng, lúc này mới cất lời:

"Thạch mỗ đọc cổ tịch đạo môn, từ manh mối tiền nhân để lại mới biết trong thiên hạ có kỳ thư như «Trường Sinh Quyết», lòng ham muốn khó yên, nên đã trèo non lội suối truy tìm. Bộ bảo điển đạo môn này có được không dễ dàng gì."

"Tương truyền Quảng Thành Tử xem Chiến Thần Đồ Lục ngộ ra ảo diệu mà viết nên «Trường Sinh Quyết», sau đó truyền cho Hoàng Đế. Nghe nói Hoàng Đế đã đặt nó vào trong một cái bảo đỉnh."

"Lại có «Sử Ký - Phong Thiện Thư»: Hoàng Đế đắc bảo đỉnh Uyển Cừ, vấn ư Quỷ Du Khu."

Chu Dịch chăm chú lắng nghe, Uyển Cừ chính là Hà Trạch.

"Uyển Cừ ở Tế Âm quận, nhà nhạc phụ của Cừu huynh chính là ở nơi đó. Năm đó ta đến Uyển Cừ thì tình cờ gặp hắn, thế là vừa gặp đã thân. Biết ta muốn tìm Trường Sinh Quyết, hắn đã nhiều bề dò la tin tức giúp ta, nhờ vậy ta mới nắm được manh mối mới."

"Năm đó nước Đông Chu bị Tần diệt, một bộ phận vương thất họ Cơ di chuyển đến đây. Ta đến Tế Âm không tra ra được. Cừu huynh lật xem quận huyện chí thư, biết được vào thời Đông Hán, trong tám quận quốc của Duyện Châu, Cơ thị ở Tế Âm đã đến Kiến Khang."

Trong mắt Thạch Long ánh lên vẻ hưng phấn: "Thạch mỗ tra chứng nhiều lần, cuối cùng đã phát hiện trong một ngôi mộ cổ ở Giang Đô một cái lôi ba dê bằng đồng xanh dùng để tế tự. Trong cái lôi này chứa đầy rượu dịch, Trường Sinh Quyết ở ngay bên trong!"

Thì ra Trường Sinh Quyết của Thạch Long là do vậy mà có.

Chu Dịch tâm thần chấn động, khâm phục ý chí của hắn, người thường e rằng đã sớm bỏ cuộc.

Thạch Long nói đến đây thì dừng lại, thuận tay sờ vào trong ngực.

Trong nháy mắt, bảo thư Trường Sinh đã xuất hiện trong tay hắn.

Quyển sách này được dệt bằng huyền kim tuyến, nước lửa không xâm, độc nhất vô nhị, muốn làm giả cũng không thể.

"Chính là quyển sách này, đã khiến ta cảm nhận được cái gọi là hoài bích chi tội."

"Lúc mới có được sách này, ta vui mừng như điên, nhưng bên trên toàn là giáp cốt văn, sâu xa khó hiểu. Các bậc hiền nhân từng đọc sách này, đa phần là bậc trí tuệ thông thiên, giải mã được ba ngàn tự hình, nhưng vẫn còn bốn ngàn chữ chưa có lời giải."

"Không thông văn tự, chỉ có thể dựa theo bảy bức nhân hình đồ với tư thế khác nhau trên đó để luyện công."

"Mỗi lần luyện, khí huyết sôi trào như nước sôi, quanh năm đi trên lằn ranh tẩu hỏa nhập ma, khiến Thạch mỗ tinh thần bất chấn, công lực suy thoái."

"Vì vậy ta đã tìm một số bằng hữu cùng nhau nghiên cứu. Bằng hữu võ lâm cho rằng sách này không phải võ công, mà là tiền nhân lấy hậu nhân ra mua vui."

"Còn những bằng hữu học thức uyên bác như Điền huynh cũng không giải được nhiều giáp cốt văn đến vậy."

Điền Văn nghe những lời này, hai mắt tóe lửa giận: "Cứ cho là tập hợp tất cả học giả trong thiên hạ lại, e rằng cũng không nghiên cứu ra được bốn ngàn tự hình còn lại."

"Cho nên ta sớm đã khuyên ngươi từ bỏ giấc mộng hão huyền này, nhưng ngươi lại bỏ ngoài tai."

"Đời người trăm năm, đã là ơn trời ban tặng, làm gì có chuyện trường sinh cửu thị."

"Từ xưa đế vương uống đan hỏi thuốc, Tổ Long phái Từ Phúc ra biển, ai có thể sống ngàn năm vạn năm? Nếu thật sự như vậy, há chẳng phải có đế vương bất diệt, tỏa sáng kim cổ, vậy thì đã không có đám phản vương khói bụi hiện nay rồi."

Điền Văn lắc đầu cười, mang theo vài phần mỉa mai.

Sự thật bày ra trước mắt, Thạch Long chỉ đành cười khổ, biết hắn nói không sai.

Thôi Sơn Thủ Thạch Long nhìn chằm chằm vào bảo thư trong tay, im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.

"Thạch mỗ si ngốc một giấc mộng, hại người hại mình, tội mang báu vật, gây họa cho Giang Đô. Giấc mộng này, cũng nên tỉnh lại rồi."

"Chu đạo hữu, để ngươi chê cười rồi. Thạch mỗ có phải rất hồ đồ không?"

Chu Dịch tự nhiên sẽ không nói những lời đả kích vào lúc này.

Y liếc nhìn Trường Sinh Quyết, cất lời an ủi:

"Thạch đạo hữu không cần phải như vậy."

"Có câu nói, thiên chi thiên khí, nộ giả vi phong. Địa chi hàm khí, hòa giả vi vũ. Lại nói, mạnh xuân chi nguyệt, chiêu diêu chỉ dần. Hôn tham trung, đán vĩ trung."

"Những ý tượng đạo lý này cảnh báo chúng ta rằng, vạn sự vạn vật đều tồn tại quy luật duyên pháp nhất định, luyện võ cũng vậy."

Chu Dịch muốn nói thêm một câu "cưỡng cầu không được, ngươi không hợp với Trường Sinh Quyết".

Nhưng thấy vị Dương Châu đệ nhất cao thủ này bi thương đậm đặc, vẻ tiêu điều hiện lên trên mày, lòng mềm đi nên cũng nuốt câu nói thật này vào bụng.

Nào ngờ,

Thạch Long đạo hữu đang sầu muộn đầy lòng sau khi nghe lời của Chu Dịch thì trước tiên im lặng, rồi bỗng nhiên trong lòng chấn động mạnh.

"Chu đạo hữu, lời này từ đâu ra?"

Chu Dịch hạ giọng: "Hoài Nam Hồng Liệt."

"Hoài Nam Hồng Liệt, Hoài Nam Hồng Liệt..."

Thạch Long lẩm bẩm liên tục mấy tiếng, ánh sáng trong mắt ngày càng sâu thẳm, Điền Văn ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn sang.

"Thạch Long, ngươi lại sao nữa rồi?" Hắn nhíu mày hỏi.

Thạch Long không nói gì, hắn tự rót trà cho mình, uống một hơi cạn sạch.

Lại rót, lại uống.

Liên tục rót tám chén, mỗi lần uống càng lúc càng nhanh.

Dường như đã uống cạn hết tiên khí của Quảng Lăng Trà Lão, sự sâu thẳm trong mắt dần biến mất, trở nên trong trẻo sáng ngời, vẻ sầu muộn kia cũng hoàn toàn tan biến!

Thiên sư và lão nho sinh ở bên cạnh đều không khỏi ngây người.

Khí chất của một người sao có thể thay đổi nhanh đến vậy?

Lão nho sinh không chịu nổi nữa, hắn rất hiểu Thạch Long, gã này sợ là lại sắp giở trò gì đây.

"Chu tiểu hữu chỉ đang khuyên ngươi thôi, ngươi lại ngẫm ra được cái gì rồi?"

Thạch Long thở ra một hơi dài, nói với Điền Văn: "Có chút sở đắc."

Hắn đứng dậy, cúi người chắp tay với Chu Dịch: "Chu đạo hữu, đa tạ."

Chu Dịch không biết hắn muốn cảm ơn cái gì, nhưng cũng thuận theo lời hắn nói: "Không cần."

Thạch Long lại chắp tay lần nữa:

"Địa chi hàm khí, hòa giả vi vũ. Trường Sinh Quyết quả thực là bảo thư, nhưng không hợp với Thôi Sơn Kình. Ta đã luyện Thôi Sơn Kình, lại thường dùng góc nhìn của Thôi Sơn Kình để xem bảo thư, sai rồi, sai lầm lớn."

"Đạo môn giảng nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Trường Sinh Quyết là một trong những căn nguyên, Thôi Sơn Kình chỉ được tính là một trong vạn vật."

Hắn đi đi lại lại trong sảnh, vô cùng cảm khái:

"Thạch mỗ lầm đường lạc lối nhiều năm, nay được Chu đạo hữu giải惑, uống liền tám chén, nghĩ thông trước sau. Lời đạo hữu nói, với ta mà nói như được trời ban, ân này như sư, đạo hữu chính là thiên sư của Thạch Long."

Trong lời nói của hắn tràn đầy sự kính trọng, tuyệt không phải nói đùa.

Có thể dùng Hoài Nam Hồng Liệt để giải mối nghi hoặc nhiều năm của hắn, có thể tưởng tượng, đây là tạo nghệ đến mức nào.

Thạch Long thành tâm truy vấn: "Không biết Chu đạo hữu ở Nam Dương cao cư nơi nào?"

Chu Dịch trong không khí này, trong lòng sóng cuộn biển gầm, nhưng cũng không nói nhiều.

Y bèn nhìn chằm chằm vào Thạch Long, khẽ đáp: "Ngọa Long Sơn, Ngũ Trang Quan, chính là nơi bần đạo tạm trú."

"Ngũ Trang Quan..."

Điền Văn chưa từng nghe qua, hỏi: "Đó là nơi như thế nào?"

Chu Dịch nghiêm nghị, giọng nói trang trọng: "Trường sinh bất lão thần tiên phủ, dữ thiên đồng thọ đạo nhân gia."

Thạch Long nhìn chằm chằm vào «Trường Sinh Quyết» trong tay, trong đầu vang lên tiếng sấm kinh thiên, tiếng sấm này đã đánh tan tảng đá ngoan cố trong lòng.

Con rồng trong đá thoát ra khỏi tảng đá, lập tức bay vọt qua bức tường thành hùng vĩ của Giang Đô, lượn lờ dưới chân Ngọa Long Sơn.

Tâm hướng đạo của hắn vô cùng mãnh liệt, không nhịn được nói:

"Nếu Thạch mỗ thoát khỏi nơi này, tất sẽ truy đuổi võ đạo, ngao du giang hồ, để giải tỏa tâm cảnh bế tắc bao năm qua."

"Chỉ có điều..."

"Ra khỏi Giang Đô, sau khi ngao du, cửu châu tứ hải, khó mà tìm được một nơi an thân."

Chu Dịch lập tức nói:

"Chuyện này có gì khó?"

"Nam Dương là nơi thanh tịnh, Thạch đạo hữu sau khi xem khắp giang hồ, sao không đến Ngũ Trang Quan của ta. Hôm nay được nếm suối của Trà Lão, vị ngọt bao nhiêu, nghĩ đến năm sau khó được uống lại, lòng không khỏi sầu thảm..."

"Quan chủ."

"Thạch đạo hữu..."

Hai người nhìn nhau cười, có cảm giác tương phùng hận vãn.

Điền Văn ở bên cạnh họ, một mình uống trà, có tâm trạng thật là khó nói.

Trường sinh bất lão? Ha ha, lại điên thêm một người nữa rồi.

Thạch Long lại ngồi xuống: "Chu đạo hữu, lúc uống trà, cũng không ảnh hưởng đến việc xem bảo thư Trường Sinh này."

Từ tay Thạch Long nhận lấy quyển sách bằng huyền kim tuyến, nhìn thấy ba chữ cổ «Trường Sinh Quyết».

Lòng Chu Dịch lập tức tĩnh lại.

Tuy có chút trắc trở, nhưng chuyến đi Giang Đô lần này xem như sẽ không để lại quá nhiều tiếc nuối.

Y liếc mắt qua,

Giáp cốt văn, giáp cốt văn, vẫn là giáp cốt văn...

Những văn tự này y không thể nhận ra, xem một vài chú thích của tiền nhân, cũng cảm thấy không đầu không cuối.

Chỉ có thể xem bảy bức nhân hình đồ, bên trên có mũi tên và chấm đỏ chỉ dẫn, dường như đang nói về một loại pháp môn tu luyện nào đó.

Quảng Thành Tử để lại Trường Sinh Quyết, sau đó quay về Chiến Thần Điện phá toái kim cang, bảo thư này lưu truyền xuống, cho đến trước thời Song Long không ai luyện thành.

Vì vậy có lời đồn, trong tứ đại kỳ thư, «Trường Sinh Quyết» không thể tu luyện.

Song Long mỗi người luyện một bức, cũng là kết hợp với Cửu Huyền Đại Pháp của Dịch Kiếm đại sư.

Chu Dịch lẳng lặng xem đồ, Thạch Long lại sắp xếp cho Điền Văn:

"Chỗ ta không lâu nữa sẽ có đại chiến, chỉ sợ cao thủ rất nhiều, ta không thể lo cho huynh được. Lão Điền, huynh đến tạm trú ở tiểu trạch đối diện bên kia đường, bên đó ta đã chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống."

"Chỉ cần mấy ngày, huynh có thể yên tâm về nhà, người ngựa của các thế lực lớn sẽ không còn tìm đến các huynh gây phiền phức nữa."

Điền Văn nói: "Ngươi còn sống được không?"

"Vốn dĩ rủi ro rất lớn, bây giờ có Chu đạo hữu ở bên, có lẽ có thể vẹn cả đôi đường."

Điền Văn gật đầu: "Hy vọng là vậy."

"Ta đi trốn trước một chút, để khỏi trở thành gánh nặng của các ngươi."

Hắn nhìn sâu vào Thạch Long, giọng điệu dần trở nên ôn hòa: "Nếu ngươi thoát được ra ngoài, đợi mọi chuyện gió yên biển lặng, đừng quên quay về thăm những người bạn già chúng ta."

Thạch Long thở dài đáp: "Sẽ."

Điền Văn từ trong lòng lấy ra một quyển thơ, lật ra một trang, đem một cành liễu kẹp trong đó đặt vào tay Thạch Long.

Mà trang thơ đó chính là viết: Thượng mã bất tróc tiên, phản chiết dương liễu chi. Điệp tọa xuy trường địch, sầu sát hành khách nhi.

"Bảo trọng."

Điền Văn lão tiên sinh vỗ vỗ vai Thạch Long, lại cùng Chu Dịch cáo biệt, xách một chiếc đèn lồng ra khỏi cửa.

Thạch Long dõi mắt nhìn theo, lại nhìn lên bầu trời dưới màn đêm.

Tâm trạng của hắn, phức tạp biết bao.

Chu Dịch đuổi theo ra ngoài, nhìn Điền lão tiên sinh an toàn vào một tiểu trạch.

Khi y lẻn về lại đại trạch của Thạch Long, Thạch Long đang đứng bên giếng ngoài phòng chính, nhìn xuống giếng.

Nếu không phải đêm nay ánh trăng mờ ảo, Chu Dịch có lẽ đã nghĩ Thạch Long cũng đang xem "trăng trong giếng".

"Chu đạo hữu, đây là đường thoát thân."

"Lẽ nào giếng này thông ra ngoài thành?"

Thạch Long không do dự gật đầu:

"Giếng này thông với sông ngầm dưới đất, bốn phương tám hướng. Nơi này nằm ở ngoại ô phía bắc, đi xuôi theo dòng nước, chỉ cần tìm đúng đường, có thể từ xoáy nước trong sông chui ra, lúc đó phát kình thoát ra, liền có thể遁 ra khỏi Giang Đô."

Hắn đưa một cuộn giấy dầu cho Chu Dịch:

"Đây là bản đồ đường nước dưới giếng, theo con đường này, ta đã ra khỏi thành nhiều lần, không thể sai được. Ngươi chỉ cần nhớ các ngã rẽ trái phải, không vào tử huyệt, tất sẽ an toàn vô sự."

Chu Dịch nhờ ánh đèn xem bản đồ đường nước dưới giếng, các dấu hiệu được đánh dấu rất rõ ràng.

"Chẳng phải điều này có nghĩa là, Thạch đạo hữu có thể rời đi bất cứ lúc nào."

"Không sai."

Thạch Long nắm cành liễu trong tay: "Nhưng ta cứ thế mà đi, những người bạn từng giúp ta giải giáp cốt văn, có quan hệ tốt với ta, sẽ không ai sống sót được."

"Thạch mỗ tuy không có đại đức, nhưng sao có thể vì tham sống trên đời mà làm chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy."

Chu Dịch chợt hiểu ra: "Ngươi định dẫn dụ tất cả mọi người đến, để họ nhìn ngươi遁走."

"Chính xác."

Thạch Long có chút áy náy: "Cừu huynh đến đây thăm ta, không có ác ý. Hắn tự thấy đã mang đến phiền phức lớn cho ta, nên đã rời đi trước, dẫn đi mấy vị cao thủ ma môn."

"Trước đó ngươi đã giết hai người, nhưng những kẻ đến Giang Đô lại có bảy người."

"Bên hắn nguy cơ còn lớn hơn."

"Vị Chu tông chủ kia đã biết ta có Trường Sinh Quyết, hắn vừa muốn bảo thư của ta, vừa muốn ta làm khách trong quan tài. Cừu huynh nói đến những chuyện này, ta cũng cảm thấy rùng rợn."

Chu Dịch đại khái đã hiểu: "Cừu bang chủ sẽ dẫn người đến đây."

"Ừm."

"Trên người hắn mang theo thẻ tre ta đã chuẩn bị, khắc đồ phổ Trường Sinh Quyết. Cừu huynh mượn thế này, võ lâm Giang Đô sắp đại loạn."

Chu Dịch hỏi thêm một câu: "Đồ khắc trên thẻ tre là giả hay thật?"

"Cũng có thể coi là thật."

Thạch Long nói: "Ta không sửa đồ khắc, nhưng chia ra khắc trên nhiều thẻ, lại không có bảo thư, không thể nào có người luyện thành."

Chu Dịch gật đầu, "Cừu bang chủ khi nào động thủ?"

"Nếu không có gì bất ngờ, sẽ là chiều tối mai. Lúc đó đợi người ta giết đến, vừa hay trời tối, chúng ta theo giếng mà đi, ra đến đại giang có thể mượn bóng đêm để tránh thủy quân Dương Châu."

Hắn đã sắp xếp ổn thỏa, vậy chỉ có thể hành động theo kế hoạch.

Chu Dịch lật người nhảy vào trong giếng, hai tay chống đỡ, không cần xuống nước, cẩn thận lắng nghe hướng dòng chảy dưới giếng.

Rõ ràng là khớp với bản đồ đường nước vừa xem.

Lúc y quay trở lại miệng giếng, Thạch Long trầm giọng dặn dò, bảo y nhớ kỹ các ngã rẽ của đường nước.

Đây cũng là thủ đoạn để tránh né sự truy đuổi của kẻ địch.

Người khác không quen đường như họ, sẽ mất rất nhiều thời gian dưới nước, công lực kém một chút, có lẽ sẽ bị chết đuối.

Chu Dịch lại bỏ ra nửa canh giờ, khắc sâu bảy bức đồ của Trường Sinh Quyết vào trong đầu.

Đối chiếu nhiều lần, xác định không sai sót.

Trả lại bảo thư cho Thạch Long, Thạch Long thấy vậy cười nói: "Chu đạo hữu giữ giúp ta một đêm đi."

"Bao năm nay sách này chưa từng rời thân, Thạch mỗ thử xem không có nó, có thể ngủ yên không."

Chọn một căn phòng bên cạnh trung đường, để Chu Dịch ở lại, đem đến lương khô và một ít điểm tâm, ăn cùng với trà.

Hai người trò chuyện một lúc, Thạch Long liền về phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Ngày mai e rằng có đại chiến, cần phải dưỡng tinh súc nhuệ.

Chu Dịch ngồi trước ngọn đèn, lật xem «Trường Sinh Quyết».

Những giáp cốt văn và chú thích kia, xem thế nào cũng không hiểu.

Khó trách Thạch Long ngày ngày nghiên cứu cũng không có kết quả.

Nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại bảy bức đồ phổ Trường Sinh Quyết, đồng thời, cố gắng liên thông với bức phù điêu thần bí kia.

Đáng tiếc, phù điêu không hề để ý đến y.

Vậy thì xem ra là không có hy vọng rồi.

Chu Dịch thầm lắc đầu, khép Trường Sinh Quyết lại.

Thạch Long xem thứ này như báu vật, Chu Dịch lại thẳng tay đặt nó trên bàn.

Quay về giường ngồi xuống, tự thấy không thể tu luyện, nhưng cũng muốn trải nghiệm xem tâm ma mà Thạch Long nói là chuyện gì.

Y tùy tiện chọn một bức đồ phổ Trường Sinh, bày ra tư thế kỳ quái trên đồ phổ.

Luyện một lúc,

Chu Dịch đột nhiên dừng lại.

Những tư thế này kết hợp với các chấm đỏ, mũi tên trên đồ phổ, luôn cho người ta một cảm giác không thông suốt.

So với tư thế luyện công mà y có được từ phù điêu, chênh lệch không nhỏ.

Lúc này y nghĩ đến,

Huyền Chân Quan Tàng cũng là đạo gia huyền công, điểm này không khác gì Trường Sinh Quyết.

Thế là y lại luyện theo bảy bức nhân hình đồ, càng luyện càng phiền lòng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chu Dịch tâm niệm xoay chuyển,

Y đem mấy động tác trì trệ trên đồ phổ Trường Sinh Quyết, mô phỏng theo tư thế có được từ phù điêu trước đó, điều chỉnh một chút.

Rồi lại luyện công theo chỉ dẫn mũi tên, chấm đỏ trên Trường Sinh Quyết.

Nếu Thạch Long ở phòng bên cạnh trông thấy cảnh này, nhất định sẽ phá tường xông qua, hét lớn "dừng tay".

Hắn luyện công nhiều năm cũng không có lá gan lớn như vậy.

Nền tảng võ công của Chu Dịch là Túc Thiếu Âm Thận Kinh, chân khí từ huyệt Dũng Tuyền tuôn ra.

Theo đồ phổ Trường Sinh Quyết đã được điều chỉnh một chút, chân khí trong Túc Thiếu Âm vậy mà lại chuyển động!

Trong lòng kinh ngạc, nhưng y không kiềm chế, mặc cho chân khí di chuyển.

Chân khí từ từ hội tụ đến huyệt Trung Chú.

Thử liên tiếp mấy lần, đều xoay quanh trên huyệt Trung Chú.

Chu Dịch không còn là người mới luyện công như trước, lập tức trầm tâm cảm ứng khí khiếu.

Quả nhiên!

Phong khích trên huyệt Trung Chú ngày càng rõ ràng, đây là một loại chỉ dẫn, bảo y phải đả thông phàm huyệt thành Trung Chú chi khiếu.

Huyệt này ẩn chứa lực vận hóa của tỳ thổ, có năng lực điều hòa trên dưới, là một khiếu huyệt bình hòa.

Thử liên tiếp mấy lần, trong lòng rút ra một kết luận.

Trường Sinh Quyết có thể luyện, nhưng Quảng Thành Tử chưa chắc đã đúng.

Lão Tử Tưởng Nhĩ Chú nhất định là đúng, vì Lão Tử này không có tâm ma.

Mở khiếu huyệt Trung Chú cần một khoảng thời gian ngắn, tuy tò mò sau này sẽ có biến hóa thế nào, Chu Dịch vẫn dừng lại.

Điểm này, tâm thái của y tốt hơn Thạch Long.

Nằm trên giường nhắm mắt, liền ngủ say sưa.

Sáng sớm, phương đông mới hửng một chút sắc trắng của bụng cá.

Một đội người ngựa đông đảo đã bao vây nơi ở trước kia của Điền Văn lão tiên sinh.

Bảy cao thủ lật người vào sân, kiểm tra bốn phía.

Mấy cỗ thi thể của Ba Lăng bang, còn có hai người nằm cùng nhau ở hành lang.

Sau khi kiểm tra kỹ hai người, sắc mặt cả bảy người đều biến đổi.

Một người áo xám chỉ vào nữ kiếm khách trên đất.

"Không sai, chính là kẻ này, trước đó đã giết hơn hai mươi cao thủ của chúng ta, Thiên Thủy Minh Điệp, nàng ta vậy mà đã chết!"

"Xem vết thương này, là chết vì kiếm khí."

"Lão đầu này mới là vai khó nhằn."

Một vị cao thủ khác mặc hắc bào nói:

"Người này tên Tiền Tranh Vanh, là ngoại gia quyền cước đệ nhất nhân của Thượng Lạc. Luyện là Đoạn Long Kình, gân cốt như đồng như sắt. Các ngươi xem gạch nền này, vỡ thành vòng tròn, có thể thấy hắn đứng ở trung tâm, vận dụng toàn bộ công lực đến cực hạn."

Một người ngồi xổm xuống sờ vết thương của hắn: "Xương cứng thật, ngoại công này đã sớm lô hỏa thuần thanh. Hửm? Hắn bị đánh trúng huyệt Đản Trung mà chết!"

Phát hiện này không phải chuyện nhỏ.

Nói cách khác, cao thủ quyền cước đã bị người ta phá quyền cước.

"Có thể phá được quyền cước của ngoại gia đệ nhất nhân Thượng Lạc, là võ đạo tông sư ở đâu ư?"

"Mẹ kiếp, tin tức này truyền đi cũng quá nhanh rồi."

"Kẻ dùng kiếm chết vì kiếm pháp, kẻ dùng quyền chưởng chết dưới quyền chưởng, ít nhất có hai cao thủ đỉnh tiêm, trong đó một vị thậm chí là võ đạo tông sư. Chút nhân thủ của chúng ta e là không đủ."

"Gọi người, gọi thêm người!"

Hắc bào nhân nói: "Thái Bình Hồng Bảo ở Trung Nguyên kỳ diệu phi thường, nhưng chúng ta lại không có duyên được đến. Bảo thư ở Giang Đô này không kém Thái Bình Hồng Bảo, tuyệt không thể bỏ lỡ."

"Phó bang chủ!"

Có người hét lớn một tiếng: "Uất Trì tổng quản đã dẫn người đến phố Bảo Hoa. Danh túc Giang Đô, cao thủ ma môn, Trúc Hoa bang, Thiết Kỵ hội, Trường Giang liên minh cùng nhiều thế lực khác đều đến tranh đoạt Trường Sinh Quyết rồi!"

"Cái gì!?"

"Đi!"

Mặt trời lên cao, từng chiếc chiến thuyền cập bến Giang Đô. Các tông phái, bang hội từ Đan Dương, Hải Lăng, Giang Âm... hoặc sớm hoặc muộn, đều kéo đến.

Một số bang phái không mấy nổi danh, nhưng cũng có nhân vật nhất lưu tọa trấn.

Vì thế cao thủ tụ hội, ở bến Dương Tử Tân tùy tiện ném một hòn đá, có thể sẽ trúng phải một nhân vật có tiếng ở nơi nào đó.

Tin tức về tứ đại kỳ thư, đệ ngũ kỳ thư, nhanh chóng lan truyền.

Kỳ thư đạo môn này lấy về không nhất định phải luyện, nhưng có thể thu hút một lượng lớn người giang hồ đến đầu quân.

Thế là các thế lực phản vương xung quanh cũng không thể ngồi yên.

Dương Châu tổng quản Uất Trì Thắng từ sáng sớm đã bắt đầu điều binh, hơn vạn đại quân tụ tập.

Bến đò Giang Đô người qua lại tấp nập, trăm thuyền như thoi đưa.

Hai thiếu niên vóc người không nhỏ sáng nay đến bến tàu, đang khuân vác gạo lên thuyền vận tải, định kiếm chút tiền.

Ngôn lão đại, kẻ chuyên nhận người khác làm ông nội, là người hiểu quy củ nhất.

Sau khi bị dạy dỗ hôm qua, hắn lập tức lễ phép hơn nhiều, sau này bọn họ đi làm kiếm tiền không cần phải nộp lên nữa.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn bến tàu bỗng nhiên thay đổi lớn, kinh ngạc trước cảnh tượng quá mức khoa trương.

Họ cũng không biết Giang Đô đã xảy ra chuyện gì.

Bên bến tàu, Ngôn lão đại chặn đường người khác, xảy ra tranh cãi.

Lúc báo danh hiệu ông nội ở Trúc Hoa bang, giọng nói hơi lớn một chút, liền bị một ác tăng một cước đá bay xuống nước.

Ngôn lão đại đáng sợ với hơn hai mươi thủ hạ, bỗng chốc biến thành kẻ ai cũng có thể bắt nạt.

"Ngôn lão đại, ngươi không sao chứ?"

Hai người chèo chiếc thuyền nhỏ của Trúc Hoa bang, vớt Ngôn lão đại từ dưới nước lên.

Ngôn Khoan nhìn ác tăng đi xa, không dám hó hé một lời.

"Các ngươi giữ thuyền, ta vào trong thành tìm người."

Nói xong liền chuồn thẳng, không dám nán lại bến đò.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng làm theo lời dặn, cũng không khuân vác gạo nữa.

Thế nhưng, sau khi mấy chiếc chiến hạm Ngũ Nha lớn lao tới, sóng lớn nổi lên cuốn chiếc thuyền nhỏ của họ ra khỏi bến đò.

Sau đó họ lại phải nhường đường cho một lượng lớn thủy quân.

Mấy nhóm cừu gia ở bến đò đột nhiên chém giết, hai người vội vã chèo thuyền nhỏ né tránh, lạc lối trên sông.

Ngày hôm nay, thật sự không yên bình.

"Tiểu Lăng, ngươi mau nhìn kìa, đó là người nào?"

Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn qua, thấy một đội ngũ vô cùng kỳ quái.

Đi đầu là một người lùn mập, mặc một bộ tăng bào.

Bên cạnh hắn là một nữ tử mặc cung trang, sau lưng là hơn mười hắc y nhân. Trong số hắc y nhân có năm người khiêng một cỗ quan tài lớn màu đỏ son.

Ánh nắng chiếu vào, cỗ quan tài đỏ như máu.

Không biết là đội ngũ tang lễ kỳ quái từ đâu chạy ra.

Bỗng nhiên,

Gã lùn mập mặc tăng bào quay đầu lại, ngọn lửa ma trong mắt lóe lên một cái.

Nhìn họ một cái, rồi lại quay đầu đi.

"Đáng sợ quá, người này còn đáng sợ hơn Ngôn lão đại nhiều. Cỗ quan tài kia thật âm u, bên trong có phải là cương thi không?"

"Đừng nói nữa, chúng ta đừng về thành vội."

Hai người bàn bạc, chèo thuyền xuôi theo dòng sông, có chiếc thuyền nhỏ của Trúc Hoa bang, họ có thể đến bến đò tiếp theo để kiếm tiền.

Tuy nhiên, vì không biết cách điều khiển thuyền,

Chèo ra giữa sông, họ la hét không ngừng, càng lúc càng rối loạn.

Phía bắc thành Giang Đô.

Giờ ngọ, một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài đại trạch.

Thạch Long đang ngồi trong trung đường mở mắt ra.

Chu Dịch ẩn mình trong bóng tối, lập tức thu liễm hơi thở. Y nghe tiếng bước chân biết có chín người.

Đây có lẽ không phải là đại quân mà Thạch Long mong muốn, cũng không phải thời gian hắn muốn.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Bên Cừu bang chủ, xem ra đã không chống đỡ nổi nữa.

Thạch Long nghe thấy tiếng bước chân của tám người, đợi khi người đến gần cửa viện, hắn sinh lòng cảnh giác, mới nghe ra tiếng bước chân thứ chín.

Người này vô cùng lợi hại, giấu tiếng bước chân của mình trong tiếng bước chân của tám người kia, không sai một ly.

Vị trí hiện tại của hắn cách cửa chính chưa đến sáu trượng, có thể thấy...

Người thứ chín này chắc chắn là một nhân vật nhất lưu.

"Quý khách đại giá quang lâm, mời vào cửa một lần."

Then cửa vang lên tiếng "cạch", lông gai bung ra, một giây sau liền gãy đôi. Hai cánh cửa "ầm ầm" hai tiếng đập vào hai bên tường đất.

Một người đàn ông thân hình cao lớn, ánh mắt âm u bước vào.

Bên cạnh hắn là một thanh niên, hơi thở của bảy người còn lại đều nhẹ nhàng, mảnh mai, rõ ràng đều là nội gia cao thủ.

"Túc hạ phá cửa mà vào, có phần quá không lễ phép."

Người đàn ông kia nói: "Bản nhân không lập tức động thủ đã là lễ phép lớn nhất rồi."

"Thạch Long, giao Trường Sinh Quyết cho ta, cùng ta dâng lên bệ hạ. Ta, Vũ Văn Vô Địch, không chỉ có thể bảo đảm ngươi không chết, mà còn cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý."

Thạch Long lắc đầu: "Đó không phải là điều Thạch mỗ theo đuổi, thứ lỗi khó tuân mệnh."

"Hoàng đế hôn庸, nếu thật sự bị hắn luyện thành bảo thư, được hưởng trường sinh, chẳng phải là tội lỗi của ta sao."

Vũ Văn Vô Địch chế giễu cười một tiếng, rồi đột nhiên chuyển sang vẻ mặt nghiêm khắc: "Cho ngươi cơ hội cuối cùng, là chết, hay là giao ra «Trường Sinh Quyết»?"

Thạch Long sắc mặt bình tĩnh: "Băng Huyền Kình của nhà Vũ Văn danh chấn giang hồ, Thạch mỗ là kẻ si mê võ học nhưng一直 không có dịp được thấy, thật đáng tiếc."

"Thúc phụ, hắn đang tìm chết." Vũ Văn Khánh Huy hung hăng rút trường đao ra.

"Giết!"

Vũ Văn Vô Địch vừa hô tiếng "giết", chín cao thủ đồng loạt ra tay.

Tin tức về nơi ở của Thạch Long đã được lan truyền, Uất Trì Thắng dùng đại quân Giang Đô chặn ở phía sau để tranh thủ thời gian cho họ.

Những cao thủ kia sắp đến nơi, họ chỉ là đến trước người khác, đâu dám trì hoãn.

Dương Châu đệ nhất cao thủ danh tiếng lẫy lừng, tất cả những người ra tay đều dốc toàn lực.

Thạch Long lúc này muốn sống sót, chỉ có thể遁入 trong giếng.

Nhưng tin tức này chỉ có Vũ Văn phiệt biết, không thể lan truyền ra ngoài, những người bạn cũ của hắn vẫn sẽ gặp xui xẻo.

Đây là một tử cục.

Nhưng có Chu Dịch ở đây, tử cục biến thành hoạt cục.

Khoảnh khắc Vũ Văn Vô Địch hét lên chữ "giết", Thạch Long tự biết, hắn đã nợ một mạng.

Vũ Văn Vô Địch cách không tung một quyền, không khí trong toàn bộ trung đường trở nên lạnh lẽo lạ thường, người công lực không tinh, lập tức sẽ răng va vào nhau lập cập.

Chu Dịch ở trong bóng tối cẩn thận cảm nhận Băng Huyền Kình.

Đây là một luồng lực đạo xoay tròn, không khí theo luồng kình lực lạnh lẽo này xoay tròn, vô cùng kỳ diệu.

Thạch Long không dễ chịu chút nào, hắn phải đối mặt với chín người.

Thôi Sơn Chưởng một chưởng đánh ra, hai luồng kình đạo giao nhau, lấy Thạch Long làm trung tâm, bàn trà, đồ đạc gần đó đều như lá cây bị gió cuốn, lăn lộn vỡ nát, đổ về bốn phía.

Thạch Long ở trung tâm bị kình lực của chín người đè ép, chỉ có thể thuận lực để hóa giải, đè nát bình phong, rồi điểm chân nhảy lên phá vỡ mái ngói, tạo ra một lỗ thủng lớn.

Chín người phía dưới tưởng hắn định chạy, liền đuổi theo.

Thạch Long di chuyển đến trên nóc phòng của Chu Dịch, ngói dưới chân Vũ Văn Vô Địch từng lớp nứt ra, hắn như một quả pháo lao ra, tấn công về phía Thạch Long.

Trên nắm đấm phải, Băng Huyền Kình tạo thành một luồng lốc xoáy, đi đến đâu, ngói nhà như lá rụng xoay tròn bay lên.

Ngay lúc này,

Thạch Long đang ra vẻ bỏ chạy bỗng quay đầu lại, hai chân đứng vững, cắm rễ trên nóc nhà.

Hai lòng bàn tay kéo về phía sau, hợp lại với nhau, rồi xoay người, đẩy toàn bộ chân khí trong lòng bàn tay ra!

Lực đẩy núi này khiến cả căn nhà rung chuyển.

Nhưng Vũ Văn Vô Địch không hề sợ hãi, trực tiếp lao vào luồng lực đạo này của Thạch Long.

Nóc nhà nổ tung một lỗ thủng lớn, hai người bị khí lực chấn động, đều không dễ chịu.

Mảnh ngói vụn, gỗ vụn bay loạn xạ, lúc này một bóng trắng chợt hiện, từ dưới lên trên, không có tiếng kiếm động, hai ngón tay hợp lại như kiếm.

Thiên Sương Hàn Khí đẩy ngược những mảnh ngói, gỗ vụn đang rơi xuống lên trên!

Vũ Văn Vô Địch mặt mày kinh hãi.

Hắn đã có dự cảm, nhưng vừa mới đấu với Thạch Long, hơi chân khí tiếp theo không thể đề lên được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đưa tay ra sau tóm lấy.

Vũ Văn Khánh Huy, người cùng hắn đại sát tứ phương ở kho muối Nam Dương, không hề phòng bị, bị hắn kéo ra trước mặt.

"A!"

Một tiếng hét thảm thiết, chỉ kình của người phía dưới trực tiếp xuyên thủng Vũ Văn Khánh Huy.

Khí kình mang theo máu tươi từ sau lưng Vũ Văn Khánh Huy phun ra, lại đánh trúng ngực phải của Vũ Văn Vô Địch.

Trong lòng hắn sóng lớn cuộn trào, luồng chân khí này bá đạo hung hãn, khiến hộ thể chân khí của hắn lập tức vỡ tan, chỉ một đòn này đã khiến hắn khí huyết sôi trào, bị nội thương.

Trong lòng kinh hãi tột độ.

Thạch Long giả vờ yếu thế, để dụ địch. Người này ra tay sau, mới là sát cơ chí mạng.

Nếu không có một kẻ đỡ đòn, làm sao còn mạng?

"Khánh Huy!"

Vũ Văn Vô Địch hét lớn một tiếng: "Nhanh, giết tên này!"

Lúc hắn hét lên, thân hình lùi nhanh về phía sau.

Lại nghe thấy xung quanh vô cùng ồn ào, một lượng lớn người ngựa đã đến nơi.

Uất Trì Thắng cuối cùng cũng không cản được.

Từng tiếng xé gió vang lên liên tiếp, cao thủ đều đã đến!

Hàng trăm ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Chu Dịch cảm nhận được cảm giác nguy cơ cực lớn, không dám truy kích Vũ Văn Vô Địch.

Đây là một cơ hội tốt để giết hắn, nhưng đành phải từ bỏ.

"Các vị bằng hữu!"

Thạch Long hét lớn một tiếng, truyền đi bốn phương: "Trường Sinh Quyết Thạch mỗ đã dùng thẻ tre giao cho các vị, đây là một giấc mộng hão huyền, khó mà diễn tả, các vị bằng hữu chớ nên mê muội."

"Thạch mỗ xin cáo từ!"

Hắn vừa dứt lời, liền nhảy về phía miệng giếng.

"Muốn đi? Để lại cho bản tông chủ!"

Người nói mặc một bộ tăng bào, bàn tay vốn đã thô kệch của hắn đột nhiên phình to gần một nửa, hiện ra màu đỏ rực, ma sát tỏa ra, cách không một chưởng bổ về phía miệng giếng.

Không khí xung quanh như bị bàn tay khổng lồ màu đỏ của hắn kéo qua, hòa quyện với ma đạo sát khí, giống như một cái đầu lâu ăn thịt người!

Sóng ma khí, như núi đổ biển gầm ập tới!

Chính là Xích Thủ Thần Chưởng, bí truyền của Chu Lão Thán, nay đã biến thành Xích Tà Thần Chưởng.

Công phu ma công hung hãn như vậy, khiến một đám cao thủ thầm sinh lòng kiêng kỵ.

Đoán hắn là nhân vật tông sư ma môn, có lẽ là một trong bát đại cao thủ.

Thạch Long, không đi được rồi!

Ngay lúc này, bỗng có kiếm khí tung tóe như một tấm màn, quét về phía Thạch Long!

"Thạch Long, đi đâu!"

Kiếm khí này, cũng nhắm vào Thạch Long.

Nhưng không may là, luồng kiếm khí đó lại va chạm với Xích Tà Thần Chưởng của Chu Lão Thán, Thạch Long từ khe hở kinh hãi rơi xuống giếng.

Bàn tay ma đầu lâu của Chu Lão Thán bị luồng kiếm khí này chém tan nát.

Một đám cao thủ Giang Đô trong lòng kinh hãi!

Công lực của người này vậy mà lại trên cả tông sư ma môn, là một vị kiếm đạo tông sư!

Bóng trắng trên không lướt đi, như đạp gió mà đi, tốc độ nhanh vô song.

Mọi người chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của y, người đã đuổi theo Thạch Long xuống giếng.

Thế nhưng, dưới giếng lại truyền đến một giọng nói.

"Vũ Văn huynh, huynh hãy nhớ Trường Sinh Quyết mà huynh đã thấy trước, ta đi đuổi theo Thạch Long, đợi huynh dưỡng thương xong, ta sẽ đến tìm huynh..."

Câu nói này, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Không ít người nhận ra Vũ Văn Vô Địch,纷纷 nhìn về phía hắn.

Có hơn mười người đuổi đến bên giếng, nhưng lại có chút do dự.

Nhưng vẫn có bảy tám người nhảy xuống.

Tiếng nước "tõm tõm" vang lên, lại có năm người nhảy xuống, nhưng trong đó có hai người lại từ dưới nước quay trở lại, không dám đuổi sâu.

Chu Lão Thán nhíu mày sâu, nhìn bàn tay mình khẽ ngẩn người.

Kiếm khí của người này, quả thực lợi hại.

Hắn không quen biết Vũ Văn Vô Địch, nhưng nắm bắt được ánh mắt của những người xung quanh, lập tức tìm thấy vị trí của Vũ Văn Vô Địch.

Chu Lão Thán vừa động, người bên cạnh hơi lùi lại.

Không muốn gây sự với họ.

Bên cạnh hắn là hơn mười cao thủ ma đạo, khiêng một cỗ quan tài màu đỏ son kỳ dị, còn có một nữ nhân mặc cung trang khí thế không kém hắn.

Lấy được một ít thẻ tre Trường Sinh Quyết, nhưng lại để mất Cừu Thiên Bác!

Chu lão ma vốn đã tức giận, bây giờ lại bị người ta dùng kiếm khí chém đứt chưởng kình trước mặt mọi người, ác khí trong lòng càng tăng.

"Mau đưa Trường Sinh Quyết cho bản tông chủ, tha cho ngươi không chết."

Lời của Chu Lão Thán khiến những người xung quanh kinh ngạc, ở Giang Đô mà động đến người của Vũ Văn phiệt, lá gan đó không phải dạng vừa.

Vũ Văn Vô Địch che vết thương ở ngực, hừ lạnh một tiếng.

Dù đối phương là tông sư ma môn, hắn cũng không sợ hãi:

"Người đó nói dối lừa ngươi, hắn và Thạch Long là một phe, bản nhân căn bản chưa từng xem Trường Sinh Quyết."

Nếu là thế lực bình thường, Vũ Văn Vô Địch chưa chắc đã để ý.

Nhưng mấy vị này là cao thủ ma môn, hắn cũng không tiếc lời nói thêm vài câu.

Hắn chỉ vào lỗ thủng trên nóc nhà:

"Người này từ trong bóng tối đột nhiên ra tay đánh lén ta, nếu không ta cũng không bị thương."

Chu Lão Thán vốn định quay đầu đuổi theo người, nghe câu này, hắn và Kim Hoàn Chân cùng dừng bước.

Vũ Văn Vô Địch đã nói một lời dối trá hoàn toàn.

"Trường Sinh Quyết, đưa ra đây," Chu Lão Thán lại nói.

Vũ Văn Vô Địch nhíu mày: "Bản nhân vừa mới nói rồi, chưa từng thấy Trường Sinh Quyết, mấy vị đừng quá đáng."

"Hơn vạn đại quân của Uất Trì tổng quản chớp mắt là đến."

Chu Lão Thán cười lạnh một tiếng: "Chưa đến hai trượng, hắn đánh lén ngươi, mà ngươi lại không chết?"

"Ý của ngươi là, nếu bản tông chủ âm thầm ra tay với ngươi, ngươi cũng có thể không chết?"

Kim Hoàn Chân ở bên cạnh cười khúc khích mấy tiếng, ảo âm trong Hoặc Tâm Tà Lục đột nhiên truyền ra!

Vũ Văn Vô Địch đang bị thương, lại bị Chu Lão Thán thu hút sự chú ý, không kịp phòng bị, lập tức trúng chiêu.

Đợi khi hắn dựa vào công lực mạnh mẽ thoát ra khỏi ảo âm, một bóng người lùn mập đã di chuyển đến sau lưng hắn.

Hắn phản ứng cực nhanh, đưa tay ra sau đỡ.

Hai người quyền chưởng giao nhau, chỉ hai lần va chạm, tay của Vũ Văn Vô Địch bị một lực cực lớn đẩy ra, một ngón tay thô kệch đã ấn lên huyệt mệnh môn của hắn.

Chu Lão Thán vô tình tuyên án: "Có thể thấy ngươi đã nói dối, với bản lĩnh của ngươi, làm sao có thể tránh được đòn đánh lén của người đó?"

"Dám dùng lời nói dối ngây thơ như vậy để lừa gạt bản tông chủ, đây là một sự sỉ nhục đối với trí tuệ kinh thế của ta."

"Ngươi, đáng phải vào quan tài."

Vũ Văn Vô Địch nhất thời khó xử, không thể nào nói trước mặt mọi người là đã dùng thân thể của cháu trai làm lá chắn thịt được.

Chỉ trong một khoảnh khắc suy nghĩ của hắn, hai mạch Nhâm Đốc đã bị ma khí phong bế.

Đây là tiên thiên ma khí vô cùng tinh thuần, hắn nhất thời không thể thoát ra.

Lúc này một cao thủ ma môn mở nắp quan tài, Chu Lão Thán ném hắn vào trong.

Nắp quan tài màu đỏ son lại được đậy lại.

Vũ Văn Vô Địch trước mắt tối sầm, lúc này mới hiểu "vào quan tài" là gì.

Năm hắc y ma môn cao thủ khiêng hắn lên vai, theo nghi thức «Sa Bố La Can» trong Đại Minh Tôn giáo mà khẽ lắc lư, miệng nhỏ giọng niệm một loại ma điển nào đó.

Các cao thủ của các phái lớn xung quanh đều co giật khóe miệng, tông sư ma môn này, cũng quá mức ngông cuồng.

Đó không phải là một trong tứ đại cao thủ của Vũ Văn phiệt sao...

Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Kiếm Xuất Đại Đường
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

thai duong Trinh

Trả lời

1 tháng trước

196 lỗi