Logo
Trang chủ

Chương 130: Thiên Trúc Bảo Kinh Cựu Nhân Khứ

Đọc to

"Tả đạo hữu, Tả đạo hữu!"

Tại Quán Quân Thành, trung tâm Quan Lâm, Chu Lão Thán đang vỗ vào một cỗ quan tài đen kịt, bên cạnh là Đinh Đại Đế đang ôm nắp quan tài.

Trong cỗ quan tài ấy đang nằm một lão đạo có làn da như trẻ sơ sinh.

Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, khiến gương mặt lão đạo càng thêm trắng bệch.

Nhìn mái tóc được chải chuốt gọn gàng hai bên thái dương của lão đạo, Đinh Đại Đế lộ vẻ vui mừng. Tả Du Tiên lúc vào quan tài còn y phục rách rưới, mày tóc rối bù. Qua tay hắn, mọi thứ mới trở nên gọn gàng tươm tất.

Người đã giả vờ ngủ thì gọi thế nào cũng không tỉnh, huống hồ hắn còn đang nằm trong quan tài.

Chu Lão Thán lại liên tục đập vào quan tài, nhưng Tả Du Tiên vẫn nhắm mắt an nhiên, dường như không nghe thấy gì.

Kim Hoàn Chân đột ngột lên tiếng: "Bạch y kiếm khách xách kiếm đến tận cửa rồi, hắn nói muốn một kiếm chém chết ngươi."

Lời vừa dứt, Tả Du Tiên đang ngủ say liền mở trừng trừng hai mắt. Cả người hắn cứng đờ, không thấy chân di động, cứ thế dựng thẳng người dậy từ trong quan tài.

Hắn đưa mắt nhìn quanh, làm gì có bạch y kiếm khách nào, bèn lại nằm xuống.

"Tả đạo hữu, sao ngươi lại ra nông nỗi này."

Vưu Điểu Quyện lấy mu bàn tay đập vào lòng bàn tay kia, không tài nào hiểu được trạng thái của Tả Du Tiên.

Chu Lão Thán cũng nhìn chằm chằm vào Tả Du Tiên, chìm vào trầm tư.

Nghĩ lại năm xưa, Dưỡng Sát Pháp của lão phần nhiều là tàn đạo, vốn là do tinh thần con người có vấn đề, kẻ thất tâm vốn không toàn vẹn.

Sau này, lão dùng pháp môn tinh thần của Đại Minh Tôn Giáo để khống chế tinh thần của sát căn, lấy tàn đạo để trồng ra chân đạo, chân ma, rồi kết hợp với bản thân, hoàn thành một dạng "chủng tha" khác, luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp.

Sau chuyến đi Giang Đô, lão lại có được Trường Sinh Quyết.

Thử luyện theo công đồ một phen, lão mới hiểu được cái khó trong đó.

Bộ kỳ thư của Đạo gia này hễ luyện là tẩu hỏa nhập ma, tự mình không thể luyện thành.

Nhưng lão trí tuệ hơn người, nghĩ ra được cái kỳ pháp hoang đường "chủng tha ngoại luyện", để chân ma có tâm tư thuần túy đi luyện Trường Sinh Quyết, bù đắp cho đạo cơ đạo tâm.

Pháp môn này tuy chưa hoàn thiện, nhưng có thể lấy đạo dưỡng ma, khiến chân ma sát khí càng thêm tinh thuần.

Theo suy diễn của Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, trước khi thành ma tầng thứ chín là "thôi ma".

Giai đoạn này cần để đạo tâm và ma chủng dần dần dung hợp.

Pháp môn của lão tuy có khác biệt với Đạo Tâm Chủng Ma, nhưng cũng nên tìm cách để hai luồng dị chủng chân khí hòa quyện vào nhau.

Ban đầu không có chút manh mối nào, đột nhiên lại xuất hiện một Bất Tham hòa thượng.

Phật Ma đồng lưu đã có Thạch Chi Hiên làm tiền lệ, từ trên người Bất Tham hòa thượng, lão thuận thế suy diễn ra được "Đạo Ma đồng lưu".

Mà Tử Ngọ Cương Pháp của Tả Du Tiên lại có yếu chỉ khí thần phân ly, cuối cùng Kiếm Cương đồng lưu chính là nguyên khí và nguyên thần phân ra rồi lại hợp lại.

Pháp môn hợp lưu như thế, chẳng phải tương ứng với Đạo Ma đồng lưu và pháp môn tinh thần tương hợp của Đại Minh Tôn Giáo hay sao?

Chu Lão Thán ngưng thần quan sát Tả Du Tiên, vô cùng coi trọng hắn.

Lão tuy có Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp làm tham chiếu, nhưng nào có khác gì đang từng bước dò dẫm trong vũng nước đục, dựa vào mấy huynh đệ không ngừng trao đổi nghiên cứu, kết hợp đường lối của các nhà, không dám bỏ qua bất kỳ tia linh cảm nhỏ nhặt nào.

Vì thế lão mới trường cư tại Quan Cung, ngày ngày khổ tu, đắm chìm trong niềm vui tột độ của việc khám phá võ đạo.

Tả Du Tiên là một kẻ khác biệt, nhưng lại khác biệt quá mức.

Đường đường là một trong Ma môn bát đại cao thủ, cả đời khổ tu, lại bị một kiếm gần như chém chết ngay trước mặt bao nhiêu người.

Do đó, trong lòng gã này có một chấp niệm cực kỳ mãnh liệt.

Đến nỗi, vừa vào Quan Cung tu luyện "Chân Ma Tùy Tưởng Lục", chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã siêu thoát khỏi nó, giống như Cừu Thiên Bác không bị tinh thần quấy nhiễu.

Nhưng hắn lại không rời khỏi Quan Cung, ngược lại còn cả ngày luyện công.

Đối với tất cả những chuyện khác, hắn đều không có hứng thú.

Điểm này rất giống với những chân ma kia, ví như lần này bọn họ đến chùa Long Hưng đại chiến, Tả Du Tiên cũng hoàn toàn không quan tâm.

Điểm khác biệt duy nhất là, hễ nghe thấy "bạch y kiếm khách đến cửa", hắn liền xù lông như mèo.

Chu Lão Thán đang suy nghĩ, Vưu Điểu Nhi bên cạnh nhìn Tả Du Tiên, buông một câu oán giận, nói lên tiếng lòng của mọi người:

"Lão yêu quái của Đạo môn này thật hại người không ít."

"Nhưng mà..."

Vưu Điểu Nhi chuyển lời: "Tả huynh cũng quá không phúc hậu, chúng ta gọi ngươi, ngươi rõ ràng nghe thấy, sao lại không để ý?"

Tả Du Tiên nằm trong quan tài, nói như mớ ngủ: "Ta đang thần du vật ngoại, huống hồ, đối với tiền nhân hậu quả của trận chiến chùa Long Hưng, ta thực sự không có hứng thú biết."

Đinh Đại Đế lấy làm lạ: "Người mà ngươi tâm niệm, chính là ở nơi đó."

"Ồ, hắn à..."

Tả Du Tiên hít sâu một hơi: "Thanh Lưu một kiếm kia đã chém chết cả thân lẫn tâm của ta. Nay, thân thể ta đã hồi sinh, xem như sống lại, nhưng bây giờ ta còn chưa muốn đối mặt với hắn.

Nhờ mấy vị tương trợ, ta đã ngộ ra cơ xảo của Kiếm Cương đồng lưu, cộng thêm kỳ pháp như Chân Ma Tùy Tưởng, bây giờ ta chỉ muốn tĩnh tâm khổ tu. Lần sau gặp lại, ta nhất định phải một kiếm đánh bại hắn.

Và mượn đó để chém đi cái tâm đã chết, hoàn thành lần lột xác thứ hai.

Thân tâm đều bị chém, thân tâm lại tái tạo, lột bỏ lớp da cũ, tam hoa lại nở, leo lên đỉnh cao võ đạo chân chính."

Lời nói của hắn làm rung động mấy người bên cạnh quan tài.

Phàm niệm của Tả Du Tiên đã bị Chân Ma Tùy Tưởng hóa giải, Chu Lão Thán lộ ra một tia tán thưởng.

Lại rất khách quan nhắc nhở một câu: "Chân khí của đối đầu nhà ngươi tinh thuần đến cực điểm, ngay cả ta cũng không thể sánh bằng, ngươi muốn một kiếm đánh bại hắn, cơ bản là không thể."

"Chưa chắc, đợi Tả mỗ công thành, tất sẽ siêu việt Trường Mi lão tổ, ngươi cứ chờ xem."

Tả Du Tiên sắc mặt bình tĩnh: "Ta chịu đại ân của các ngươi, bất kỳ chuyện gì liên quan đến võ học, ta đều nguyện không giữ lại chút nào mà trao đổi, cho dù là Kiếm Cương cũng vậy. Nếu có kẻ nào đánh vào Quan Cung, ta cũng sẽ ra tay. Những chuyện khác, không cần phải nói cho ta nghe."

Hắn liếc nhìn mọi người một lượt, ý tứ đã rất rõ ràng.

Đinh Đại Đế ôm nắp quan tài bước lên một bước: "Tả huynh vẫn luôn ở Quan Cung, hẳn đã chú ý đến động tĩnh của người trong cỗ quan tài bên cạnh ngươi rồi chứ."

Tả Du Tiên đáp một câu:

"Hắn đã phá quan tài mà ra, không ở lại đây, xem ra đã nhìn thấu được Chân Ma Tùy Tưởng. Hắn vừa ra khỏi quan tài, liền thu liễm toàn bộ ma sát, ngay cả ta cũng không cảm nhận được."

Thấy Chu Lão Thán lộ vẻ như có điều suy ngẫm, Tả Du Tiên không để ý nữa.

Đại Đế thì đậy nắp quan tài lại.

***

Trong Nam Dương Bang, Chu Dịch đang nói chuyện với Dương Trấn, bỗng có bang chúng đến báo tin.

Trong quận thành tuy đã yên ổn, nhưng họ đã bố trí thêm nhiều tai mắt trong các ngõ hẻm để đề phòng Đại Minh Tôn Giáo.

Bất kỳ động tĩnh nào trong thành cũng không qua được mắt họ.

Bang chúng chắp tay chào hai tiếng, rồi nói nhanh:

"Hôm nay có một tăng nhân ngoại lai vào thành, nói chuyện có giọng Tắc Bắc, không biết có liên quan đến tà giáo Tắc Bắc không."

Dương Trấn nghiêm mặt hỏi: "Y có gì khác thường?"

Bang chúng báo tin đáp:

"Có mấy huynh đệ tiến lên dò xét, vị tăng nhân đó chỉ tùy tiện nói vài câu, mọi người liền như mất đi ý thức, tự động tránh đường. Những chuyện khác không hỏi ra được, chỉ biết y đang tìm Quán chủ."

Chu Dịch không dám xem nhẹ, vội hỏi: "Vị tăng nhân đó bây giờ ở đâu?"

"Ở duyệt lai khách sạn phía nam, ta đã hỏi qua chưởng quỹ, y chỉ trả tiền phòng một ngày."

Bang chúng báo tin nói xong, nghe thấy Đại long đầu dặn một câu "đừng dò xét nữa", y liền vâng lời lui ra.

Chu Dịch vốn định hôm nay đi chùa Hương Nghiêm.

Bỗng nhiên biết có một người như vậy, trong lòng dấy lên một cảm giác khác thường, bèn lại trì hoãn một ngày.

Ngày thứ mười sau trận đại chiến chùa Long Hưng.

Sáng sớm tinh mơ, Chu Dịch đi dạo ở phía nam quận thành, ăn sáng ở một quán ven đường.

Vừa ăn xong bát hoành thánh, còn chưa kịp uống hết nước canh đã đứng dậy trả tiền.

Gần duyệt lai khách sạn, chàng tình cờ gặp một vị tăng nhân mặc tăng bào màu vàng cam rộng thùng thình.

Vị tăng này gầy cao, da đen khô, tóc thắt thành búi được quấn nhiều lớp bằng vải trắng, khiến sống mũi của y càng có vẻ cao thẳng, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Chu Dịch liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là trang phục của tăng nhân Thiên Trúc, bèn bước về phía y.

Vị tăng này cũng ngay lập tức chú ý đến Chu Dịch, tiến lại gần chàng.

Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người chưa đầy một trượng.

"Quán chủ."

Tăng nhân Thiên Trúc khẽ niệm hai chữ, toàn thân tỏa ra một sức hút tinh thần.

Nhưng trong mắt Chu Dịch, tăng nhân vẫn là tăng nhân, không khác gì người qua đường bình thường.

"Đại sư có phải đến từ Thiên Trúc?"

Vị tăng nhân gầy đen nói: "Bần tăng Phục Nan Đà, chính là đến từ Thiên Trúc, chuyến đi Nam Dương này, chính là để gặp Quán chủ một lần."

Nghe ba chữ Phục Nan Đà, Chu Dịch quan sát tư thái khí tức của y, trong lòng cảnh giác vạn phần.

Người này chính là đại tông sư võ học hàng đầu của Thiên Trúc, tinh thông kỳ công tinh thần Du-già "Phạn Ngã bất nhị", là đạo sư tinh thần của người Mạt Hạt.

"Không biết đại sư tìm ta có việc gì?"

Phục Nan Đà hỏi ngược lại: "Xin hỏi Quán chủ nhìn nhận sinh tử như thế nào?"

Chu Dịch dịch sang trái mấy bước, ra vẻ suy nghĩ, khẽ kéo giãn khoảng cách.

Phục Nan Đà như hình với bóng, bước chân của y vô cùng kỳ lạ, dường như không thấy chân cẳng di động.

Thế nhưng, cả người lại không sai một ly mà theo sát Chu Dịch.

Chu Dịch coi như không thấy, kiên nhẫn nói: "Sinh tử là chuyện mà mỗi người đều phải trải qua, bất luận là vương hầu tướng tướng, hiền ngu bất tiếu, cuối cùng đều sẽ hóa thành cát bụi."

"Sự thật đúng là như vậy."

Phục Nan Đà mở miệng nói, kỳ lạ là, giọng nói của y dường như đi trước cả khẩu hình, tựa như phát ra từ tinh thần trước, cho người ta một cảm giác thác loạn:

"Chúng ta tưởng tượng về cái chết, gần như là chuyện không thể, thậm chí còn sinh ra ảo giác, cho rằng mình sẽ là ngoại lệ, sẽ không chết, thế nên đối với cái chết cuối cùng sẽ đến lại xem như không thấy. Nếu muốn nắm giữ đạo sinh tử, trước hết phải thay đổi suy nghĩ nực cười này. Ngươi thấy có đúng không?"

Chu Dịch lắc đầu: "Thiền cơ của đại sư quá sâu xa, nên bàn luận với các vị thánh tăng chùa Hương Nghiêm, ta lại không nghĩ được nhiều như vậy."

"Ha ha ha!"

Cuồng tăng cười khẽ mấy tiếng: "Quá khiêm tốn rồi, bần tăng chính là nghe nói Quán chủ tinh thông âm dương kỳ thuật, có năng lực thoát khỏi sinh tử, nên mới đến đây để lắng nghe bí quyết trường sinh."

"Ồ? Không biết đại sư nghe được từ đâu?"

"Bần tăng đi Đông Đô qua Huỳnh Dương, một người tên là Lý Mật đã chỉ điểm cho bần tăng đến nơi này, nói Quán chủ nắm giữ Thái Bình Hồng Bảo, nếu không có cơ duyên thì không thể có được."

Trên gương mặt khô gầy của y, ý cười càng đậm:

"Bần tăng từ Tây Vực Thiên Trúc đến, không quản ngàn dặm đến Đông Thổ Đại Tùy, bái đạo cầu trường sinh, thành tâm như vậy, không biết Quán chủ có thể ban cho phần cơ duyên này không?"

Chu Dịch im lặng không nói, trong lòng không ngừng suy tính.

Tà tăng Thiên Trúc này hiện tại không thể trêu chọc.

Võ công của người này kỳ cao, hành sự còn tà môn hơn cả Đại Minh Tôn Giáo, phải nghĩ cách đuổi đi.

Phục Nan Đà bề ngoài mỉm cười, nhưng khi Chu Dịch không nói gì, sâu trong nụ cười của y, ác ý dần dần trỗi dậy.

"Đại sư có từng nghe nói, pháp không thể truyền nhẹ nhàng."

Cuồng tăng gật đầu: "Bí truyền của các nhà đều là đạo lý như vậy, nhưng đối với người thành tâm vấn đạo, nên phá bỏ quy tắc thông thường, không nên ôm giữ của riêng mình."

Chu Dịch thấy thái độ của y kiên quyết, không nói nhiều nữa: "Đại sư mời theo ta."

Phục Nan Đà cười hiền lành, cất bước theo sau Chu Dịch.

Tuy đang đi trên địa bàn của người khác, nhưng vị cuồng tăng này không có chút lo lắng nào.

Bất kỳ âm mưu, tính toán nào trong thành này, đối với y đều là vô hiệu.

Thiên hạ rộng lớn, bước chân của y muốn đặt đến đâu, liền đặt đến đó.

Chu Dịch dẫn Phục Nan Đà đến một quán trà không xa Nam Dương Bang, gọi một phòng trà nhã tĩnh trên lầu hai, mời y đợi một lát.

Xác nhận cuồng tăng không theo sau, chàng nhanh chóng trở về tiểu viện.

Trước tiên lấy ra một cuốn sách, lại từ trong đống rác tìm ra hai tờ giấy vụn.

"Biểu ca, huynh đang làm gì vậy?"

Thiếu nữ rất tò mò, Chu Dịch không ngẩng đầu: "Bên ngoài có một kẻ bị ma ám, ta đi đuổi hắn."

Phục Nan Đà uống được nửa chén trà thì thấy Chu Dịch quay lại.

"Đại sư, thứ ngài muốn chính là vật này."

Chu Dịch đưa cho y một cuốn "Hoài Nam Hồng Liệt", trong đó còn kẹp hai tờ giấy, trên đó vẽ công đồ, chính là hai bức đồ phổ trong Trường Sinh Quyết.

Phục Nan Đà lật xem điển tịch, đọc qua loa, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào hai bức công đồ kia.

Y ngưng thần bất động, không lâu sau lộ ra vẻ khác thường.

Khí tức vốn ổn định như một đường thẳng bỗng dao động dồn dập, khí tức tinh thần lan tỏa khắp người cũng tan rã trong chốc lát.

'Ngươi dùng tà môn Phật công của Thiên Trúc để luyện Trường Sinh Quyết, không luyện chết ngươi đã là may mắn.'

Chu Dịch trong lòng cười lạnh, thấy y trong nháy mắt đã ổn định lại khí tức, liền từ bỏ ý định một kiếm đánh lén lấy mạng y.

"Quả nhiên huyền diệu, xin Quán chủ giải thích rõ hơn."

Phục Nan Đà nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào bốn chữ "Hoài Nam Hồng Liệt".

Chu Dịch đương nhiên đoán được y đang nghĩ gì:

"Đại sư, cái gọi là Thái Bình Hồng Bảo, chính là lấy Hoài Nam Hồng Liệt làm nguồn gốc, rồi tu luyện Trường Sinh đồ phổ này, tham kinh luyện khí, để chứng trường sinh. Ta Đạo môn luyện công, chú trọng vô vi tự nhiên, lý giải phải như dòng suối chảy tự nhiên, chứ không phải cưỡng ép đào kênh. Không cưỡng cầu sự nghiêm ngặt tuyệt đối, chỉ thể hội ý vị 'đại âm hy thanh, đại tượng vô hình' của nó."

Chu Dịch lại ôn tồn nhắc nhở:

"Lý Mật mà ngài vừa nói, nợ ta một món tiền lớn. Hắn cố tình gây nhiễu loạn, muốn dẫn chúng ta tương đấu, đại sư chớ nên tin lời. Bí mật Đạo môn ta vừa nói, cộng thêm đạo kinh, luyện khí đồ này, là thật hay giả, tin rằng rất dễ phân biệt."

Trên gương mặt khô gầy của Phục Nan Đà lại nở nụ cười.

"Đa tạ Quán chủ ban tặng, bần tăng liền lấy kinh đổi kinh."

Nói xong, y từ trong lòng lấy ra một bản sao, đưa qua.

Chu Dịch cầm lấy, lật xem qua loa, liền cất vào lòng: "Đa tạ đại sư tặng bảo kinh Thiên Trúc."

Phục Nan Đà như không nghe thấy lời cảm ơn của chàng, tự mình lật xem Hoài Nam Hồng Liệt.

Chu Dịch lại cho người dâng trà.

Uống liền ba chén, Phục Nan Đà mới cất sách vào lòng.

"Đại sư nếu có hứng thú với võ học Đông Thổ của ta, sau khi ra khỏi thành hãy đi về phía tây tìm, có lẽ sẽ cho ngài chút gợi mở."

"Gợi mở gì?"

"Gần đây trong trận chiến chùa Long Hưng, xuất hiện một tăng nhân tên là Bất Tham, y từng giảng về Phật Ma bất nhị."

Bốn chữ Phật Ma bất nhị lọt vào tai Phục Nan Đà, tức thì khiến mắt y lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Y nóng lòng muốn kiểm chứng ngay lập tức, Phật Ma bất nhị này và Phạn Ngã bất nhị của mình có gì khác nhau.

Phục Nan Đà liếc nhìn Chu Dịch một cái, thấy sắc mặt chàng bình tĩnh, như là thuận miệng nói ra.

"Quán chủ, Bất Tham đại sư đang ở đâu?"

"Y bị Đại tôn của Đại Minh Tôn Giáo bắt đi rồi, nếu hỏi thăm dọc đường, hẳn cũng sẽ tìm được. Vị Bất Tham đại sư đó mặc một chiếc cà sa màu đen, rất dễ nhận ra."

Đại Minh Tôn Giáo là kẻ thù của y, Phục Nan Đà sao lại không biết.

Y ở Bột Hải cấm tuyệt mọi tôn giáo, thế nên đã tàn sát rất nhiều giáo chúng của các giáo phái khác, trong đó Đại Minh Tôn Giáo chết nhiều nhất, do đó Bột Hải được gọi là vương quốc hắc ám. Mà y, Phục Nan Đà, càng bị Đại tôn xem là kẻ thù số một.

Trong chốc lát, Phục Nan Đà tự nhiên suy nghĩ, Đại tôn bắt vị hòa thượng luyện "Phật Ma bất nhị" này, có phải là để đối phó mình không.

Điều này càng khiến y có hứng thú hơn.

Đại tôn Thiện Mẫu, y cuồng tăng đây không sợ.

Lại dùng một ánh mắt khó dò nhìn về phía Chu Dịch, nghĩ xem có phải chàng đang lợi dụng mình không.

Nhưng cũng không thể.

Lần này chỉ là lần đầu gặp mặt, làm sao chàng biết được lai lịch của y, càng không thể biết được chuyện bí mật ở Bột Hải.

"Quán chủ ở lại, bần tăng xin cáo từ trước."

"Đại sư đi thong thả."

Cuồng tăng Thiên Trúc xuống lầu trà, đi về phía tây.

Chu Dịch thấy bóng lưng y biến mất, trong lòng khẽ thở phào một hơi, vị khách ác này cuối cùng cũng đi rồi.

Nếu y gây rối ở Nam Dương, hậu quả khó mà kiểm soát. Để y và Đại Minh Tôn Giáo chó cắn chó, đó là điều tốt nhất.

Chu Dịch xuống lầu trà, đi trả tiền trà.

Chưởng quỹ liên tục từ chối: "Quán chủ đến uống trà là vinh hạnh của tiểu điếm, sao có thể thu tiền của ngài được."

"Vậy ta chẳng phải cũng thành ác bá cường hào rồi sao."

Chu Dịch cười cười, thanh toán tiền đồng.

Trong lòng tính toán, tà tăng Thiên Trúc này, nợ mình một khoản tiền trà lớn.

Còn có lão chủ nợ Mật công, nếu không phải bây giờ không phải thời điểm thích hợp để Bắc tiến, tất nhiên phải đến Ngõa Cương Trại tìm hắn thanh toán.

Nghĩ lại, nghe được nhiều tin tức bất lợi cho mình như vậy, Lý Mật lúc này hẳn cũng đang rất lo lắng.

Hành hạ một thời gian cũng tốt.

Chu Dịch rời khỏi quán trà, trời còn sớm, liền đi đến chùa Hương Nghiêm.

Vừa đến cổng chùa, liền thấy trên một cây đại thụ có một lão tăng đang ngồi. Lông mày trắng của ông rủ dài quá tai, chòm râu bạc trắng muốt rủ xuống qua bụng, trông tuổi tác đã cao, nhưng da mặt lại mịn màng, căng tràn sức sống.

Thân hình béo mập nhưng không cồng kềnh, cho người ta cảm giác hiền lành, dễ gần.

"Bích sơn nhân lai, thanh tửu mãn bôi, diệu tạo tự nhiên, y thùy dữ tài."

Chu Dịch ngẩng đầu, lão tăng cười với chàng, rồi nâng bầu rượu uống một hơi, lắc lắc bầu rượu, dường như đã cạn.

Chu Dịch quay lại phố chợ, mua hai bầu rượu rồi trở về.

Tung người một cái, lên đến ngọn cây, ném một bầu rượu qua, lão tăng bắt lấy rượu uống tiếp, không chút kiêng kỵ nào.

"Sao đại sư lại có tâm tình tốt như vậy?"

Đạo Tín đại sư nói: "Quán chủ nói ngược rồi, lão tăng bị hai lão trọc kia trách mắng, mới trốn ra đây uống rượu giải sầu."

Chu Dịch biết ông là người thế nào, cũng không ngạc nhiên với giọng điệu nói chuyện của ông.

Nâng bầu rượu lên, uống cùng ông mấy ngụm, rồi mới hỏi:

"Có phải vì Bất Tham kim cương không?"

"Chẳng phải là vì hắn sao."

Lão tăng ung dung tự tại: "Thạch Chi Hiên là do lão tăng dẫn vào cửa, y tuy là Tà vương, nhưng không thiếu Phật tính, nếu không sao có thể hiểu được thiền pháp. Cho nên lúc đầu nhận y làm đệ tử không phải là sai, hai lão trọc kia cứ mãi tính toán."

Nói xong, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào Chu Dịch:

"Thực ra Quán chủ cũng không thiếu Phật tính, nhưng thân phận Quán chủ quá lớn, lão tăng không có bản lĩnh thu đồ, chỉ có thể thở dài một tiếng đáng tiếc."

Ông uống một ngụm rượu rồi lại nói:

"Sớm biết Ung Khâu có một người như ngươi, ta nhất định sẽ đến đó ngồi chờ trước hai mươi năm, cướp trước Lão thiên sư mà nhận ngươi làm đồ đệ."

"Đại sư nói đùa rồi, là ta không có phúc khí này."

Chu Dịch mỉm cười, không nói lời khách sáo nữa:

"Vậy bây giờ dự định thế nào, là tìm cách truy tìm Bất Tham đại sư, hay là tiếp tục tấn công Quan Cung."

"Cứu người trước, nhưng cũng phải để ý động tĩnh của Quán Quân Thành."

Đạo Tín đại sư lại nói về kế hoạch cụ thể.

Do ông và Đế Tâm tôn giả tiếp tục truy kích Thạch Chi Hiên, Trí Tuệ đại sư trước tiên ở chùa Hương Nghiêm dưỡng thương, sau đó phái người về Tam Luận Tông tìm Gia Tường đại sư.

Trong Tứ đại thánh tăng, Gia Tường đại sư có võ công cao nhất.

Chu Dịch cảm nhận được sự coi trọng của Phật môn, đoán rằng họ không muốn cho Thạch Chi Hiên cơ hội yên ổn luyện công.

Vạn nhất hắn biến trở lại thành Vô Khuyết Tà Vương, thì sẽ khó đối phó lắm.

Trong lòng chàng lại thấy vui, đám người này bận rộn thì sẽ không có thời gian để ý đến mình.

Chàng bèn ngồi nói chuyện cùng Đạo Tín đại sư, uống hết cả bầu rượu.

Tin tức dò hỏi cũng kha khá, liền lên tiếng cáo từ.

Vừa từ trên cây đại thụ xuống, đã thấy bóng dáng tiên tử đứng yêu kiều ở cổng chùa.

Nghe thấy một tiếng "Đạo huynh".

Đạo Tín đại sư trên ngọn cây rủ xuống hàng mày trắng, vừa uống rượu vừa quan sát, nhìn họ đi vào trong chùa.

Vẫn là căn phòng đó, vẫn là chiếc giường trà đó.

Tư thế rót trà của Thánh nữ vẫn tao nhã tuyệt trần như vậy.

"Phi Huyên sắp phải trở về Tịnh Trai, sẽ rất lâu không thể gặp lại đạo huynh."

Nàng vừa rót trà vừa nói, trong giọng nói thanh thoát, dường như có vài phần lưu luyến.

"Là muốn báo cáo chuyện ở đây cho Phạm trai chủ?"

"Không chỉ vậy, ta còn phải bế quan một thời gian."

Chu Dịch khẽ lắc ly trà, có chút tò mò hỏi: "Có cần phải nói với Phạm trai chủ những chuyện liên quan đến ta không?"

"Ừm."

Sư Phi Huyên ngước mắt nhìn lên, có chút không hiểu: "Đạo huynh thấy không ổn?"

"Không phải, chuyện của ta nàng cứ tự nhiên mà nói, chỉ là trong đó có một số chuyện liên quan đến nàng, thì nàng cần phải cân nhắc."

"Là những chuyện nào?"

Chu Dịch cười như không cười: "Chính là chuyện nàng lấy ta để luyện công, thực ra Phạm trai chủ cũng chưa chắc đã hiểu, dù sao thì tâm cảnh của mỗi người đều không giống nhau."

Chàng nói thẳng thừng, khiến động tác của Sư Phi Huyên hơi khựng lại.

Nàng như bị nhìn thấu bí mật, mặt thoáng ửng hồng, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

"Đạo huynh đang quan tâm đến ta sao?"

"Ừm, thực ra ta thấy Tần cô nương là người rất tốt, có thể vung kiếm mà ra, cũng rất hiểu về trà. Nàng lấy ta để luyện công, ta thực sự không có ý kiến."

Vẻ mặt chàng tỏ ra không quan tâm, ngược lại khiến Thánh nữ trừng mắt nhìn.

Dường như chàng biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ nhiều đến mình, nhưng lại không hề tâm viên ý mã, vẫn bình tĩnh như thế.

"Đạo huynh khác với tất cả những người mà Phi Huyên từng gặp."

Thánh nữ quay mặt đi, không dám đi sâu vào chủ đề này.

Nàng khẽ thở ra một hơi rồi nói:

"Lần này trở về Đông Đô, ta sẽ kể chi tiết chuyện của Bất Tham đại sư và Tà vương cho sư phụ, sư tôn và Liễu Không đại sư có lẽ sẽ mời Ninh tán nhân ra mặt."

Chu Dịch không thấy lạ, đây chính là khả năng kéo thù hận độc nhất vô nhị của Tà vương.

"Nàng còn phải nói rõ hơn về Đại Minh Tôn Giáo, à đúng rồi, còn có một Phục Nan Đà, tà tăng này đang nhắm vào các kỳ thư trên thế gian, e rằng sẽ bất lợi cho Từ Hàng Tịnh Trai của các vị."

Thấy Thánh nữ lộ vẻ nghi hoặc.

Chu Dịch liền đem chuyện của tà tăng Thiên Trúc khuếch đại lên một phen, để gây sự chú ý của võ lâm thánh địa.

Sự chú ý của Sư Phi Huyên dần dần chuyển sang gương mặt chàng: "Phục Nan Đà đã tìm huynh, còn trao đổi kinh điển với huynh?"

"Không sai."

"Có thể cho ta xem cuốn bảo kinh Thiên Trúc đó không?"

Chu Dịch khẽ lắc ly trà, giọng điệu có chút kỳ quặc: "Kinh văn của tà tăng có ma tính, ta khuyên nàng đừng xem."

Sư Phi Huyên không nói gì, chỉ có đôi mắt tràn đầy tò mò.

Với tâm cảnh của nàng, tự nhiên không sợ cái gọi là ma tính.

"Nàng thực sự muốn xem?"

Thánh nữ gật đầu.

Chu Dịch do dự một chút, rồi thỏa mãn sự tò mò của nàng, từ trong lòng lấy ra kinh điển của Phục Nan Đà đưa qua.

Sư Phi Huyên mở kinh văn ra, rất nhanh, nàng đã gập kinh quyển lại, và dùng cuốn sách che trước mặt, không cho Chu Dịch thấy biểu cảm của mình.

Chu Dịch cười, đưa tay ra, giật nhẹ cuốn bảo kinh Thiên Trúc.

Sư Phi Huyên dùng sức, chàng không giật được.

Nhưng khi chàng giật thêm hai lần nữa, Sư Phi Huyên liền buông tay ra, để mặc chàng đoạt lấy.

Sau cuốn bảo kinh, trên gương mặt xinh đẹp thánh khiết của nàng trắng ngần thoáng ửng hồng, đôi mắt tựa Lạc Thủy khẽ dao động, mang một vẻ e thẹn quyến rũ mà thường ngày tuyệt đối không thấy được.

"Bảo kinh của tà tăng Thiên Trúc là như thế này."

Chu Dịch thu lại "Ái Kinh", bên trong toàn là đạo nam nữ hoan ái mà Phục Nan Đà yêu thích.

Nó phù hợp với kỳ thuật tinh thần Du-già, nhưng một khi học theo, rất dễ rơi vào đạo của y.

Trong đó có không ít chữ Thiên Trúc, kèm theo đồ phổ.

Thánh nữ đâu đã từng thấy qua loại kinh điển Thiên Trúc như thế này, đỏ mặt nửa ngày không nói lời nào.

Tuy nhiên, Chu Dịch cảm thấy Thánh nữ có ý đồ cố tình thử dò.

Là người đàn ông lạnh lùng nhất Đại Tùy, cho dù Thánh nữ mắt liếc như tơ, má ngọc ửng hồng, chàng vẫn có thể giữ được vẻ điềm nhiên.

Quả nhiên, sau khi Sư Phi Huyên liếc nhìn chàng một cái, nàng hít thở hai hơi liền thu lại biểu cảm.

Nàng vừa rót trà vừa khẽ niệm: "Đạo huynh."

Hai chữ này không chỉ có ý trách móc, mà nàng còn ngẩng đầu lên lườm chàng một cái.

Chu Dịch thưởng thức cảnh đẹp hiếm có trên đời.

Chàng cầm ly trà lên, đột nhiên hỏi: "Tần cô nương, liệu cô có trở thành kẻ địch của ta không?"

Tay cầm ly trà của Sư Phi Huyên khẽ run:

"Đạo huynh, vì sao lại hỏi như vậy?"

"Tiện miệng hỏi thôi..."

Chu Dịch uống hết trà, nghĩ đến lần sau không biết khi nào mới được thưởng thức trà nghệ của Thánh nữ, bèn bảo nàng rót thêm một ly.

Uống xong, chàng đột nhiên đứng dậy đi ra cửa.

"Cáo từ, lần sau gặp lại."

Nghe chàng để lại câu nói này, Sư Phi Huyên biết chàng đến đi như gió, không bao giờ dây dưa, bèn đuổi theo hai bước nói:

"Đạo huynh, lần sau gặp mặt, có thể đổi cách xưng hô với ta không?"

"Gọi Tần cô nương có gì không tốt?"

Sư Phi Huyên nói: "Hơi xa cách."

"Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, ta thấy rất tốt."

Chu Dịch thấy nàng thoáng lộ vẻ không hài lòng, cười nói:

"Tần cô nương, nàng cứ chăm chỉ luyện công, đợi khi công lực của nàng đại tiến, là có thể vung kiếm về phía ta rồi."

Sư Phi Huyên tim khẽ run, đang định nói gì đó, thì bên tai chỉ nghe như có một tiếng cười sảng khoái, bóng trắng đã vút đi xa.

Trong lòng thoáng chút hụt hẫng.

Đặc biệt là những lời muốn đáp lại chưa có cơ hội nói ra, càng làm cho cảm giác mất mát thêm sâu sắc.

Nàng đứng ở cửa, mong ngóng bóng áo trắng quay trở lại.

Nhưng lần này một đi không trở lại, trong phòng cũng không có vật gì chàng để lại.

"Chu Dịch..."

Sư Phi Huyên khẽ gọi một tiếng bằng giọng chỉ mình nàng nghe thấy.

Nếu lúc này ngồi thiền luyện tâm, nhất định sẽ có tiến bộ lớn.

Sư phụ trong việc tu luyện Kiếm Điển đã dừng lại ở cảnh giới Tâm Hữu Linh Tê, thiên phú của nàng còn cao hơn, lúc này đã ở tầng thứ này, thậm chí còn nhìn thấy một con đường dẫn đến Kiếm Tâm Thông Minh.

Nhưng con đường này, không phải là con đường mà sư phụ đã miêu tả.

Không thể tham khảo việc luyện tâm từ mối tình của sư phụ và Lĩnh Nam Thiên Đao.

Thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai lần đầu tiên nổi loạn, không chọn luyện công vào lúc này.

Nàng nghĩ về lần đầu tiên đến Nam Dương, lại nghĩ về tất cả những gì đã trải qua ở Nam Dương lần này.

Sư Phi Huyên đi vào trong nhà, tự rót cho mình một ly trà.

Nước trà trong vắt phản chiếu đôi mắt nàng, giống như Lạc Thần đứng bên bờ Lạc Thủy, từ trong nước thấy được ánh mắt do dự của chính mình.

Tuy nhiên, tâm niệm trở về Đông Đô ngày càng mãnh liệt.

"Đạo huynh... lần này, Phi Huyên có thể quên được huynh không?"

***

Ngày thứ mười sáu sau trận Long Hưng.

Trong Nam Dương Bang, Chu Dịch lại cùng các đạo hữu như Trần Thường Cung, Tùng Ẩn Tử uống rượu.

Bữa tiệc này là để tiễn biệt các vị bằng hữu.

Họ vốn nên rời đi ngay sau khi loạn cục ở Nam Dương kết thúc, nhưng lại lo lắng người của Đại Minh Tôn Giáo sẽ quay lại trả thù, nên đã ở lại thêm nửa tháng.

Tình nghĩa trong đó, đã không cần phải nói rõ.

Lão đạo lông mày trắng uống không ít rượu, nhưng trên mặt không hề có sắc rượu, vẫn là vẻ sáng ngời như ngọc:

"Dịch đạo hữu, lão đạo có chút tò mò."

Chu Dịch cười: "Trần đạo hữu có vấn đề gì, cứ nói thẳng là được, cần gì phải câu nệ."

Lão đạo lông mày trắng khẽ gật đầu:

"Nếu Dịch đạo hữu trở thành người đứng đầu Đạo môn, điều đầu tiên ngài muốn làm là gì?"

Chu Dịch suy nghĩ một lát:

"Danh hiệu như người đứng đầu Đạo môn, ta không quan tâm lắm. Nhưng, nếu ta có thời gian rảnh, nhất định phải chỉnh lý lại kinh điển Đạo môn. Ta đã được lợi rất nhiều từ chúng, không muốn thấy chúng bị thất lạc."

"Đến lúc đó có thể mời các vị bằng hữu, cùng nhau xem kinh."

"Tiếp theo là thu thập các truyền thừa của Đạo gia, nếu cơ duyên đủ, sẽ tập hợp chúng thành các bộ đạo tạng."

Chu Dịch lại mang theo vài phần men say nói:

"Nếu ta có thể ngộ, còn muốn biên soạn một bộ đạo điển dung hợp tinh túy võ đạo..."

Nói đến một nửa, Chu Dịch tỉnh cả rượu, xua tay nói:

"Ý nghĩ viển vông, mấy vị cứ xem như đây là lời nói đùa, ta còn lâu mới có năng lực đó."

Trần Thường Cung, Tùng Ẩn Tử, Kế Tuân, Kế Thủ đều thở dài.

Ngay cả Mộc đạo nhân cũng lộ ra vẻ khác thường.

Tùng Ẩn Tử vuốt râu cười: "Lão đạo nhất định sẽ chăm chỉ luyện nội công, cố gắng sống thêm vài năm nữa."

Trần Thường Cung nói: "Lần này tuy rời Nam Dương, nhưng nếu Dịch đạo trưởng cần trợ giúp, cứ cho người gửi một phong thư, ta sẽ lập tức từ Dĩnh Xuyên đến, còn gọi thêm cả các bằng hữu Đạo môn."

"Không sai."

Kế Tuân nói: "Chúng ta tạm thời trở về Tung Sơn, qua một thời gian sẽ quay lại chỗ của Tùng đạo hữu, gặp nhau sẽ dễ hơn."

Những vị tiền bối Đạo môn này không có yêu cầu gì, Chu Dịch càng cảm thấy mắc nợ, vốn chỉ định mượn thế của Đạo môn, lại thành ra phải xuống sân chém giết.

Chàng bèn ghi nhớ trong lòng, không nói nhiều nữa.

Vừa chắp tay vừa nâng chén: "Đa tạ các vị bằng hữu."

Mọi người cùng uống một chén, Trần Thường Cung cười nói: "Sau này ngươi đừng chê chúng ta làm phiền là được."

"Sao có thể như vậy."

Chu Dịch nhíu mày, lão đạo lông mày trắng cười ha hả.

Sau bữa trưa, chàng tiễn họ ra đến phía đông quận thành.

Dòng sông湍 chảy quanh thành không ngừng nghỉ, bóng các lão đạo ngày một xa dần.

***

Ba ngày sau, đạo nhân lùn béo đến Nam Dương Bang:

"Chu Dịch, ta cũng phải đi rồi."

Chu Dịch kéo y ngồi xuống: "Mộc huynh cần gì phải đi vội."

"Đạo gia phải đi tìm con quạ kia, lẽ ra phải đi từ mấy hôm trước rồi."

Mộc đạo nhân bực bội nói: "So với bên ngươi, tình hình của ba con rồng xui xẻo kia còn coi là tốt chán, xem ngươi đối phó với toàn những kẻ nào đi. Nếu không phải giúp ngươi, đạo gia ta tuyệt đối không trêu vào bọn họ. Mẹ nó chứ, làm ta bây giờ cảm thấy thật không có cảm giác an toàn, ngươi mau luyện công đi, sớm ngày vô địch thiên hạ."

Trong lúc nói, y lại ném một thanh trường kiếm qua.

Chu Dịch quan sát, đó là hàn thiết bảo nhận!

"Ngươi rèn nó lúc nào vậy?"

"Chính là mấy ngày nay."

Mộc đạo nhân xua bàn tay béo ú của mình: "Đối thủ của ngươi đều là hạng hung hãn, ta thấy thanh kiếm kia của ngươi sớm muộn gì cũng gãy, chuẩn bị trước cho ngươi một thanh, để khỏi phải đi tìm ta. Chỉ là tiệm rèn ở Nam Dương của các ngươi kém xa Đông Minh Phái, làm lỡ của ta bao nhiêu thời gian."

Chu Dịch vui mừng khôn xiết: "Lần sau ngươi đến, ta mời ngươi uống loại rượu ngon nhất."

"Thế lần này thì sao?"

"Tất nhiên không thể thiếu."

Chu Dịch đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một cái bọc, không chỉ có lộ phí, mà còn có một bầu đầy rượu ngon.

"Tuyệt diệu!"

Mộc đạo nhân mừng rỡ, cầm lấy cái bọc rồi quay người đi luôn:

"Ha ha ha, không cần phải lằng nhằng tiễn ta, đạo gia đi đây."

Y vác cây đinh ba chín răng, đi tìm Vụ Yên Quán trên núi Ô Nha.

Chu Dịch đi ra đến cửa Nam Dương Bang, bóng dáng lùn béo kia đã không còn thấy đâu.

Dương Trấn nhìn thanh hàn thiết bảo nhận trong tay Chu Dịch, cười thật lòng: "Được đạo thì nhiều người giúp, mất đạo thì ít người giúp, bằng hữu của Thiên sư trải khắp thiên hạ."

"Đại long đầu, kẻ thù của ta cũng đầy rẫy khắp thiên hạ."

Chu Dịch cười một tiếng, rút ra nửa lưỡi bảo kiếm sáng loáng: "Nhưng, nay có bảo kiếm, không sợ kẻ địch đến."

Dương Trấn cảm nhận được khí thế của chàng, vuốt chòm râu dài mà cười.

Người của Phật môn phần lớn đã rời đi, chỉ có Trí Tuệ đại sư dẫn theo mấy vị cao tăng ở lại chùa Hương Nghiêm.

Đạo Tín đại sư và Đế Tâm tôn giả tiếp tục truy lùng tung tích của Thạch Chi Hiên và Bất Tham hòa thượng.

Thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai đã phiêu nhiên rời đi, trở về võ lâm thánh địa.

Cuồng tăng Thiên Trúc bám theo Đại Minh Tôn Giáo, những kẻ thù truyền kiếp này dây dưa với nhau, trong thời gian ngắn cũng không có rảnh để quản đến thành Nam Dương nữa.

Quán Quân Thành, Tương Dương Thành gần đây cũng bình an vô sự.

Trong lòng Chu Dịch yên tĩnh, nảy sinh ý định bế quan.

Chiều hôm đó, trước khi bế quan, chàng viết một bức thư cho người gửi đến Mã bang ở Đương Dương.

***

Đêm đến, đèn được thắp lên.

Trong đầu chàng nghĩ đến thiếu nữ đang ở Giang Đô, không kìm được mà mỉm cười.

Chàng viết rất nhiều trang giấy, kể lại những chuyện ở Nam Dương như những câu chuyện thường ngày trong thư.

Cuối cùng lại viết:

"Tiểu Phượng, gần đây có một người bạn tặng ta một thanh hàn thiết bảo nhận. Thân kiếm lạnh như sương, tựa đêm đông ở Lang Gia. Trông kiếm nhớ người, lòng mãi không nguôi, liền nhờ dòng Giang Hoài, gửi đến bến Dương Tử..."

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
Quay lại truyện Kiếm Xuất Đại Đường
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

thai duong Trinh

Trả lời

1 tháng trước

196 lỗi