Tiền tướng quân, Ban tiên phong chết rồi!
Hai cái đầu lâu còn trợn mắt há mồm, nét mặt đầy kinh nộ, dường như vẫn đang phát hiệu lệnh như thường lệ, muốn bọn họ xông vào bắt hung thủ.
Thế nhưng sóng gió nổi lên từ đất bằng, một màn này ai có thể ngờ tới.
Vài tên lính gác phản ứng nhanh nhạy, ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng động từ trong trà lâu truyền ra, đã định quay đầu bỏ chạy về hướng Độc Bá Sơn Trang.
Nào ngờ có mấy thân ảnh từ hai bên trà lâu nhảy ra, chặn mất đường lui. Vài người vội vàng dừng bước không dám chạy nữa, nhưng vẫn còn mấy kẻ đầu đất, rút đao xông vào trận.
Trong phút chốc, hơn mười món binh khí từ bốn phía đâm tới, những kẻ xông trận lập tức bị chém chết tại chỗ.
Đám tinh nhuệ từ mục trường tới tay cầm binh khí đẫm máu tiến lên áp trận, những tên lính gác kia mặt mày hoảng sợ, co cụm lại lùi về cửa trà lâu.
Một nam nhân trẻ tuổi có tướng mạo thư sinh lộ mặt, lạnh lùng quát bọn họ một tiếng:
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau vào trong dọn dẹp.”
“Vâng, vâng!”
Tên lính gác của sơn trang đứng gần Từ Thế Tích nhất hồn bay phách lạc, vội vã tiến vào trà lâu. Những người còn lại thấy vậy cũng bắt chước, tranh nhau thu dọn thi thể cho Tiền, Ban.
Trong lúc lau rửa vết máu, bọn họ cũng để ý thấy trong trà lâu chỉ có vài người.
Một thanh y nhân đang ngồi uống trà, những người còn lại đa phần đều đứng, có thể thấy hắn là người chủ sự.
Người vừa ra lệnh cho bọn họ dọn dẹp thì chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa.
Đầu tiên là chủ tướng bị giết, sau lại bị ép vào nơi long潭hổ huyệt (đàm) này, cộng thêm việc phải dọn dẹp dấu vết, tẩy sạch vết máu, trải qua một phen, ai nấy đều mất hết đấu chí.
Bận rộn mất một tuần trà, Từ Thế Tích quan sát phản ứng của bọn họ rồi lên tiếng hỏi:
“Các ngươi có biết thuộc hạ của Tiêu Tiển ở đâu không?”
“Biết, biết…”
Những người có thể được Tiền Vân bí mật dẫn ra ngoài, tự nhiên là tâm phúc của hắn, biết rõ những chuyện mờ ám của hắn.
Một người vừa trả lời, người bên cạnh vì muốn tranh giành cơ hội sống sót, liền cất giọng nói trước:
“Mấy ngày trước Phùng Ca truy bắt những kẻ tung tin đồn nhảm, đã bao vây một kỹ viện của Ba Lăng bang. Kẻ cầm đầu mà Tiêu Tiển phái tới thành rất cẩn trọng, nhận thấy có điều bất thường nên đã đổi sang một nơi ở bí mật khác, cách đây khoảng mười dặm.”
“Có thể tìm ra không?”
“Có thể.” Bảy tám người cùng nhau gật đầu.
Từ Thế Tích không hỏi thêm nữa, thuộc hạ của Tiền Vân thì thấp thỏm tiếp tục dọn dẹp.
Không lâu sau, trước cửa truyền đến một tiếng “hí”.
Một vị tướng quân thân khoác áo giáp ném dây cương, lao nhanh vào trà lâu. Thuộc hạ của Tiền Vân vừa nhìn thấy mặt người này, trong lòng liền kêu không ổn.
Người tới chính là cháu ruột của Phùng Ca, Phùng Hán.
Hắn cũng là một trong những phó tướng cốt cán nhất trong đại doanh của Phùng quân, cổng thành phía tây đối diện với mục trường Nam Quận chính là do người này trấn giữ.
Tiền tướng quân mấy lần muốn đoạt lấy nhưng đều không thành công.
Bản thân có bản lĩnh, lại thêm quan hệ với Phùng Ca, Phùng Hán cũng có chút danh tiếng trong thành Kinh Lăng.
Cơ bản là một người nằm trong danh sách phải giết của Tiền tướng quân.
Điều khiến bọn họ không ngờ tới là, Phùng Hán này vừa vào trà lâu, lại khiêm tốn vô cùng, lập tức quỳ một gối, hành đại lễ trong quân: “Công tử, Phùng Hán đến chậm.”
Phùng Hán lại không để tâm đến ánh mắt của đám thuộc hạ Tiền Vân.
Hắn đã được Phục Hoằng và thúc thúc nhắc nhở, biết rõ người trước mặt là nhân vật thế nào.
“Không muộn, ngươi có quân tình, ta cũng không giữ ngươi lại uống trà. Hãy mang đầu Tiền Vân về cho Phùng lão tướng quân đi.”
“Vâng!”
Quân vụ không thể trì hoãn, Phùng Hán nhận lệnh rồi lui ra.
Xách theo đầu của Tiền Vân và Ban Thiện Hòa, hắn thúc ngựa phi nhanh.
Tà dương như máu, chiếu rọi lên rừng thương戟 (kích) bên ngoài Độc Bá Sơn Trang, càng tăng thêm vẻ túc sát.
Tả tiên phong của sơn trang, Cung Ký Phàm, đang cưỡi ngựa trước trận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại quân ở cách đó không xa.
Bên Độc Bá Sơn Trang quân số đông hơn, hiện tại tập kết đã có hai vạn người.
Người mà Phùng Ca mang đến, miễn cưỡng mới qua một vạn.
Thế nhưng nhìn vào sĩ khí quân trận, ngược lại bên Phùng Ca lại hơn một bậc.
Bách tính trong thành Kinh Lăng đã quen với cuộc sống ổn định, nhờ Phùng Ca kiên trì giữ vững minh ước với Phi Mã Mục Trường, nên càng được dân chúng trong thành ủng hộ.
Ngược lại, đủ loại hành vi của Tiền Vân lại khiến người ta chê trách.
“Phùng Ca, ngươi muốn khai chiến sao?!”
Cung Ký Phàm lớn tiếng chất vấn: “Ngươi luôn miệng nói muốn báo thù cho trang chủ, nơi này chính là địa giới của Phương trang chủ, ngươi dẫn người đột kích sơn trang, có phải là định hủy đi cơ nghiệp của trang chủ không?”
Phùng Ca hừ một tiếng, quát:
“Cung tiên phong, ngươi cũng là người cũ trong thân vệ doanh của trang chủ. Tên Tiền Vân kia chiếm đoạt sản nghiệp của trang chủ, lại còn lăng nhục di sương, có nửa điểm tôn trọng trang chủ không? Ngươi thân ở thân vệ doanh, trang chủ có ơn với ngươi, ngươi báo đáp như vậy sao?!”
Cung Ký Phàm bị nói trúng chỗ đau, nhất thời nghẹn lời không thể phản bác.
Phùng Ca vận đủ khí lực, hét lớn về phía quân trận đối phương:
“Chư vị huynh đệ, thân bằng quyến thuộc của chúng ta phần lớn đều ở Kinh Lăng. Tên Tiền Vân kia vì tư lợi cá nhân đang cấu kết với Tiêu Tiển, muốn hủy hoại minh ước giữa Kinh Lăng và Nam Quận. Một khi đại loạn nổ ra, toàn quận sẽ chìm trong chém giết. Hành động này vi phạm chí nguyện của trang chủ, chư vị huynh đệ chớ nên bị lừa.
Xin hãy cùng Phùng mỗ, tru sát tên giặc gây loạn quận, diệt trừ kẻ vong ân phụ nghĩa này, đòi lại công đạo cho trang chủ!”
Cung Ký Phàm nghe thấy sau lưng đại quân có nhiều biến động, lưng chợt lạnh toát.
Chức tả tiên phong của hắn là được đề bạt sau này, uy vọng trong quân kém xa bản thân Tiền Vân.
Biết Tiền tướng quân không có trong trang, lúc này hắn vừa lo vừa sợ.
Hai mắt trợn tròn như chuông đồng, gầm lên với Phùng Ca:
“Phùng Ca, ngươi đừng có nói bậy! Rõ ràng là ngươi dẫn người tấn công sơn trang, vậy mà còn nói những lời lẽ đường hoàng đó.”
“Cho ta bắn tên...!”
Hắn gầm lên một tiếng, cung thủ đang do dự, Phùng lão tướng quân đã cắt ngang lời Cung Ký Phàm:
“Tiền Vân đâu?!”
Vừa nghe hai chữ Tiền Vân, đám cung thủ kia lập tức nới lỏng dây cung, nhìn ngó xung quanh.
“Tiền Vân đâu? Có phải nói bậy hay không, để hắn ra đối chất với Phùng mỗ!”
Vào thời khắc này, Cung Ký Phàm lo quân trận không ổn, nào dám nói Tiền Vân không có ở đây:
“Tiền tướng quân đang ở trên trang, nào muốn gặp cái lão tặc nhà ngươi!”
Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa từ xa vang dội.
Có tiếng nói từ xa truyền đến, lúc đầu chỉ thấy bụi bay mù mịt, âm thanh còn chưa rõ, tuấn mã dần đến gần, âm thanh kia liền xộc thẳng vào tai.
“Tiền Vân ở đây—! Tiền Vân ở đây—!”
Cung Ký Phàm kinh hãi thất sắc.
Phùng Hán kia tay trái tay phải mỗi bên xách một cái đầu lâu, vừa chạy vừa hét:
“Tiền Vân cấu kết với Lương Vương Tiêu Tiển, vi phạm minh ước, theo quy củ do Phương trang chủ định ra, đã chém đầu!”
“Đồng phạm Ban Thiện Hòa, cùng chém đầu!”
Hắn nói xong liền ném đầu của Ban Thiện Hòa vào hữu trận của đại quân Độc Bá Sơn Trang.
Người họ Ban vốn là hữu tiên phong.
Binh lính dưới trướng không ai là không quen thuộc với hắn, vừa nhìn thấy đầu lâu, lập tức có người hô lên: “Chính là Ban tiên phong”.
Cung thủ đồng loạt thu tên, tiếng ồn ào không ngớt vang lên, quân trận đã loạn.
Mọi người vội nhìn vào tay Phùng Hán, cái đầu lâu còn lại, chính là Tiền Vân.
Chủ soái đã chết, sĩ khí đâu còn.
Cung Ký Phàm sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt la lên: “Các ngươi trước hại trang chủ, sau lại hại Tiền tướng quân, huynh đệ, mau cùng ta...!”
Hắn không nói tiếp được nữa, một trận mưa tên từ bên cạnh Phùng Ca đã bắn tới nhanh như chớp!
Trăm mũi vũ tiễn này, toàn bộ đều do tinh nhuệ trong quân biết võ công bắn ra.
Cung Ký Phàm múa kích thành vòng tròn, đỡ được hơn mười mũi tên, nhưng lại bị bảy tám mũi tên khác bắn xuyên qua người, ngã xuống ngựa.
Phùng Ca cưỡi ngựa tiến lên, nhặt xác Cung Ký Phàm, lại chém đầu hắn.
Phùng Hán ném ra đầu của Tiền Vân, Phùng Ca ném ra đầu của Cung Ký Phàm.
Chủ soái sơn trang, tả hữu tiên phong, đã đông đủ cả.
Binh sĩ trong đại quân của Tiền Vân thấy vậy,纷纷 (phân phân) buông bỏ binh khí. Uy vọng của Phùng Ca vốn đã cao hơn Tiền Vân, cục diện hiện tại, tự nhiên không còn ai muốn chiến đấu nữa.
Tuy nhiên, bên trong Độc Bá Sơn Trang lại xảy ra loạn lạc.
Một số người ở lại sơn trang có quan hệ mật thiết với Tiền Vân, vơ vét tài sản, vội vàng bỏ trốn.
Phùng Ca phái người truy sát, lại để lại mấy viên can tướng, thu biên lại đại quân của Tiền Vân.
Sau đó không ngừng vó ngựa, dẫn người xông vào trong thành.
Màn đêm đã buông xuống.
Ở phía tây thành, gần hướng trung tâm quận thành Kinh Lăng, có mấy hán tử mặc đồ đen đang dẫn bảy tám nữ tử phong trần đi qua con hẻm, tiến vào một ngôi nhà tường trắng xây theo kiểu tường đầu ngựa.
Những nữ tử này đều từ Xuân Mãn Các, một kỹ viện trong thành, đến đây.
Vào trong nhà, đi qua nhiều lớp bảo vệ áo đen, sau một cánh cửa gỗ hoa lệ, bọn họ hòa vào một bữa tiệc tối.
Tiếng cười dâm đãng dần nổi lên.
Trong sảnh đường đèn đuốc sáng trưng, mọi đồ đạc bài trí đều vô cùng quý giá, ngay cả chén rượu mà năm người trên bàn đang dùng cũng đều bằng bạc.
Ngồi ở ghế trên cùng là một vị công tử quý tộc, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, tướng mạo tuấn tú, nhưng gương mặt có chút xanh xao không khỏe mạnh. Hắn không ngừng mời mấy người uống rượu, tỏ ra rất hào phóng, nhưng ánh mắt giảo hoạt dâm đãng lại được che giấu rất sâu.
Đó chính là Hương công tử của Hương gia, Hương Ngọc Sơn, kẻ đã mở rộng việc kinh doanh kỹ viện và buôn người khắp Đại Tùy.
Mặc dù thân phận của hắn bị người đời khinh bỉ, nhưng lại có quyền có thế, thủ đoạn vô cùng.
Hắn còn có một ngoại hiệu khác, gọi là ‘Nghĩa Khí Sơn’.
Bốn người còn lại đang ngồi uống rượu trong sảnh, không một ai dám xem thường hắn.
Đối diện Hương Ngọc Sơn, có một gã đàn ông béo ị đầu to tai lớn đang vừa cười dâm đãng vừa uống rượu, cơ bắp hắn cứng như đá, tay trái tay phải mỗi bên ôm một nữ nhân đầy đặn.
Hương Ngọc Sơn cười hỏi: “Bao huynh, lần này huynh hài lòng chưa?”
Bao Nhượng vừa rồi còn phàn nàn không có ai hầu rượu, nào ngờ Hương Ngọc Sơn đã sớm sắp xếp, lúc này hắn cười híp mắt nói:
“Huynh đệ tâm tư tỉ mỉ, thảo nào được Lương Vương trọng dụng.”
“Nhưng mà mấy nữ tử này dung mạo cũng bình thường, nghe nói Hương huynh đệ có nhiều mối, loại nữ nhân nào cũng có thể kiếm được. Sao không để huynh đệ ta mở mang tầm mắt một chút?”
Bao Nhượng này có ngoại hiệu là “Đại Lực Thần”, ngoại công luyện thành cương khí đã đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, toàn thân có một lớp hoành luyện khí công bao bọc.
Hắn dựa vào công phu này mà tạo nên danh tiếng lẫy lừng ở Giang Nam.
Hương Ngọc Sơn thấy hắn có giá trị, cười nói: “Huynh đệ có lệnh, Ngọc Sơn nào dám xem nhẹ?”
“Đợi tiệc sau, nhất định sẽ kiếm vài mỹ nhân Trung Nguyên đầy đặn cho Bao huynh thử một phen.”
Bao Nhượng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Hương huynh đệ quả nhiên đủ nghĩa khí! Lão già Phùng Ca kia dám mưu đồ bất lợi với ngươi, đợi ta tìm được cơ hội, sẽ giết chết lão ta.”
Lời này vừa thốt ra, gã hán tử mặt vàng mang vẻ hung ác, lưng đeo thanh cưa xỉ đao ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Hắn là Tô Thước, cũng giống như Bao Nhượng, đã đắc tội với rất nhiều người trên giang hồ, nên mới đầu quân cho Tiêu Tiển.
Hắn có ngoại hiệu là một kẻ vong mệnh đồ.
Tô Thước cẩn trọng nói: “Ngưu Lang và Giải Phụng ca đều đã chết, chúng ta không thể đi theo vết xe đổ của bọn họ.”
Bên tay trái Bao Nhượng, một gã hán tử cao to vạm vỡ cười khan một tiếng.
Hắn tên là Khuất Vô Cụ, là con ác khuyển dưới trướng Lương Vương, nguyên là một tên mã tặc hoành hành ở Việt Đông. Vì chọc giận cao thủ của Tống phiệt, bị truy sát ngàn dặm, chỉ có mình hắn đơn độc thoát thân.
“Cả Tống phiệt cùng truy sát ta, ngay cả Thiên Đao nhìn bóng lưng của bản nhân cũng chỉ có thể hít khói. Một cái Kinh Lăng nhỏ bé này, làm gì có ai uy hiếp được ta.”
“Hai tên kia không thành công thì thôi, lại còn chết ở Phần Xuyên, thật là mất mặt đến tận nhà.”
Khuất Vô Cụ lộ vẻ khinh thường không muốn cùng bọn họ một giuộc.
Hương Ngọc Sơn và những người khác thấy vậy cũng đã quen.
Con ác khuyển này bản lĩnh không nhỏ, khẩu khí lại càng lớn.
Cao thủ Tống phiệt giết sạch mấy ngàn mã tặc dưới trướng hắn, hắn may mắn thoát chết, ngược lại lại trở thành chuyện vẻ vang.
Hương Ngọc Sơn không mấy để tâm đến ba tên đả thủ này uống rượu cười đùa, mà nhìn về phía gã hán tử trung niên mũi cao thẳng, tướng mạo anh vĩ ngồi bên cạnh.
“Hứa tướng quân, gần đây Độc Bá Sơn Trang cứ dây dưa lằng nhằng, ngài có dự định gì?”
Vị Hứa tướng quân kia nói: “Bọn họ đang đợi tin tức xác thực từ Phi Mã Mục Trường, chỉ cần tin của Hương huynh nhanh hơn bọn họ, chúng ta sẽ có thế chủ động.”
“Nếu Lý Mật thật sự thành công, chúng ta sẽ phải đổi cách khác.”
“Kinh Lăng Quận và Nam Quận nơi Phi Mã Mục Trường tọa lạc là hai miếng thịt béo bở, Lương Vương thế nào cũng phải ăn một miếng.”
Hương Ngọc Sơn nghe xong, đang định nói tiếp.
Bỗng có thuộc hạ xông vào sảnh đường: “Công tử, Từ quân sư dưới trướng Bồ Sơn Công đã đến.”
Năm người bên bàn nghe vậy đều dừng đũa.
Gã họ Từ này bọn họ đã từng gặp, là một nhân vật khó đối phó.
“Sao hắn tìm được đến đây?”
“He he he, chắc chắn là bên mục trường đã xảy ra chuyện, nếu không sao lại đến tìm chúng ta?”
Hương Ngọc Sơn phất tay: “Mời hắn vào.”
“Vâng.”
Những người trong sảnh đều là người của Lương Vương, tự nhiên sẽ không cùng nhau ra nghênh đón, nếu không chẳng phải là làm mất mặt Lương Vương sao?
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến ba tiếng bước chân.
Người đi đầu, là kẻ vừa đến báo tin.
Người theo sau, là Từ Thế Tích mà bọn họ đã gặp trước đây.
Và đi sau nữa, còn có một người…?
Bao Nhượng, Tô Thước, Khuất Vô Cụ ba người đang thắc mắc không biết người đó là ai.
Bỗng nhiên phát hiện,
Hứa tướng quân và Hương Ngọc Sơn lại đồng thời đứng dậy.
Vị Hứa tướng quân kia, đẩy nữ nhân đang ôm trong lòng sang một bên, không khí trong cả sảnh đường dường như có gì đó không đúng.
Bao Nhượng ba người đều là cao thủ, làm sao không nhận ra được?
Vị thanh y công tử đang từ từ bước tới vẻ mặt thản nhiên, chỉ đảo mắt nhìn quanh, không thèm nhìn thẳng vào bọn họ.
Tim Hương Ngọc Sơn bỗng đập nhanh hơn, cảm giác ngạt thở không ngừng ập đến.
Hắn nhìn chằm chằm Từ Thế Tích, vẻ mặt không thể tin nổi không cách nào che giấu được.
“Từ quân sư, Bồ Sơn Công có ý gì?”
Hương Ngọc Sơn nhấn rất mạnh ba chữ “Bồ Sơn Công”.
Từ Thế Tích không trả lời câu hỏi đó, chỉ lạnh lùng nói:
“Thiên Sư đã đến, các ngươi tự kết liễu đi, còn có thể giữ được chút thể diện.”
Khi Từ Thế Tích nói ra những lời này, chính y cũng cảm thấy có chút không quen.
Dù sao, những năm tháng ở Ngõa Cương Trại, y cũng chưa từng đứng trước mặt một đám cao thủ mà nói những lời cuồng vọng như vậy.
Ở đây, Bao Nhượng là kẻ có hung danh nhất, hắn không khỏi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Hương Ngọc Sơn nghe xong, sau lưng toát ra một luồng khí lạnh.
Hắn nở một nụ cười thân thiện, vội nói: “Thiên Sư, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”
“Không có hiểu lầm.”
Chu Dịch nhìn chằm chằm vào ‘Nghĩa Khí Sơn’: “Ba Lăng bang và Hương gia các ngươi, đã nợ quá nhiều, ta đến đòi nợ, sao lại có hiểu lầm.”
Hương Ngọc Sơn vội nói: “Sự nghiệp của Hương gia ta trải khắp thiên hạ, tiền tài vô số, ta tự nguyện trả nợ. Nếu Thiên Sư có ý, Hương gia ta nguyện quy phục dưới trướng Thiên Sư.”
Từ Thế Tích không khỏi liếc nhìn Chu Dịch.
Đối với một người có dã tâm tranh bá, đây là một sự cám dỗ cực lớn.
Nếu là Mật Công, có lẽ đã cười ha hả mời Hương huynh đệ ngồi xuống rồi.
“Có món nợ có thể dùng tiền để trả, có món nợ phải dùng mạng để trả. Ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu tích góp được bao nhiêu vàng bạc, thì có ích gì?”
Hương Ngọc Sơn nhìn chàng thanh niên lạnh lùng này, chỉ cảm thấy vô số thủ đoạn giảo hoạt trong đầu đều trở nên vô dụng.
“Giết! Người đâu, giết hắn!”
Hắn lùi lại ba bước, vừa lùi vừa gào, khiến bốn phía vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Đám người của Ba Lăng bang đang tập hợp!
Mấy nữ nhân kỹ viện sợ hãi chạy tán loạn ra bốn phía, trong lúc hỗn loạn truyền đến một tiếng hét lớn:
“Tìm chết—!”
Bao Nhượng nào đã từng chịu sự sỉ nhục như vậy, trong cơn giận dữ hắn hất văng bàn tiệc về phía Chu Dịch.
Hắn tung người nhảy lên, người nấp sau bàn, toàn thân đã được bao bọc bởi một lớp luyện cang khí tráo. Khuất Vô Cụ, Tô Thước cũng theo đó động thủ, người tới võ công rất cao, không thể bỏ lỡ cơ hội vây công.
Chu Dịch tung một quyền, mặt bàn lấy điểm trúng quyền làm trung tâm vỡ tan tành như mạng nhện, vụn gỗ cùng với quyền phong lao thẳng về phía Đại Lực Thần Bao Nhượng.
Lớp luyện cang khí tráo kia vô cùng mạnh mẽ, lại có thể chặn được hết vụn gỗ bên ngoài.
Khí thế của Bao Nhượng càng thêm hùng hậu, nhưng quyền thế của Chu Dịch không hề giảm, hai bên quyền đối quyền, tạo ra một tiếng nổ kình phong vang dội!
Trong chớp mắt, lớp hoành luyện khí công đã làm nên tên tuổi của Bao Nhượng vỡ nát như thủy tinh, nắm đấm phải vung ra đã bị đóng băng, cả cánh tay đều ngưng kết hàn băng, y phục trên người bị kình khí xuyên thấu, theo lớp cang khí tráo vỡ tan mà hóa thành tro bụi.
Ngay cả ngụm máu phun ra cũng theo kình phong đập ngược lại vào mặt mình.
“Ầm!”
Bao Nhượng đâm gãy hai chiếc ghế cao, khiến thân hình đang định bỏ chạy của Hương Ngọc Sơn phải khựng lại.
Một đòn này diễn ra trong chớp mắt, Tô Thước và Khuất Vô Cụ kinh hãi thất sắc, nhưng đã không thể thu chiêu, liền định nhân cơ hội này ép lui cường địch, sau đó tìm cách bỏ trốn.
Khuất Vô Cụ sử dụng một đôi đại thiết chùy “Huyền Lôi Oanh”, uy mãnh vô song, mạnh mẽ nện xuống.
Thanh cưa xỉ đao của Tô Thước cũng nhắm thẳng vào tâm mạch mà tới.
Sát khí của hai người vừa đến, bỗng nhiên có một cảm giác không gian bị siết chặt kỳ quái, lập tức khí lực bị cản trở. Chu Dịch lại đúng lúc này, tay trái tay phải mỗi bên ấn lên mặt chùy Huyền Lôi Oanh của Khuất Vô Cụ, đẩy sang hai bên.
Khuất Vô Cụ chịu một luồng cự lực, hắn dốc toàn lực cũng không thể chống đỡ!
Đôi đại chùy trong tay không thể kiểm soát mà văng sang hai bên.
Cây đại chùy bên tay phải xoay tròn, đập vào ngực Tô Thước bên cạnh một hố sâu hoắm, cây đại chùy bên tay trái tuột khỏi tay bay về phía xa.
Hai tay hắn dang ngang, không môn mở rộng.
Chu Dịch chân mang theo gió, một cước đá vào cằm hắn. Khuất Vô Cụ ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, cả người theo lực bay lên không trung, đâm thủng mái nhà, đầu kẹt vào kèo nhà, thân thể không ngừng lắc lư, tựa như một con quỷ treo cổ trên mái nhà.
Ba vị cao thủ chết quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, lại có Từ Thế Tích chặn đường.
Hứa tướng quân và Hương Ngọc Sơn, căn bản không có khả năng chạy thoát.
Đám đông mặc đồ đen của Ba Lăng bang bên ngoài, vốn nghe tiếng hô của Hương Ngọc Sơn, khí thế hung hăng cầm đao xông lên.
Lúc này vây đến cửa, vừa hay nhìn thấy thảm trạng của Bao Nhượng, Khuất Vô Cụ và Tô Thước.
Ai nấy đều biết đại danh của ba người, đều bị dọa cho lùi lại liên tục.
Kẻ nhát gan đã kinh hô loạn xạ, nhếch nhác chạy ra ngoài.
Nhưng ra đến bên ngoài, lại là một trận chém giết khác.
Chu Dịch sau khi trừ xong ba tên ác hại, nhặt lên cây đại thiết chùy mà Khuất Vô Cụ đánh rơi, cầm trong tay nhẹ như cầm một chiếc lông vũ.
Sắc mặt Hương Ngọc Sơn trắng bệch, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Thiên Sư tha cho ta một mạng, Hương gia ta đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho ngài!”
Hắn quỳ lết hai bước, trong tiếng van xin không ngừng dập đầu, như muốn khơi dậy lòng thương hại của con người đối với kẻ yếu. Nếu khiến đối thủ sinh ra một tia thương xót, hắn sẽ có thêm một tia cơ hội sống sót.
“Một tên súc sinh như ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, buôn bán phụ nữ, còn có mặt mũi nào mà cầu xin tha thứ?”
Hương Ngọc Sơn cúi đầu, như thể không nhìn thấy cây đại chùy trong tay Chu Dịch bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Chu Dịch lại không nhiều lời, nhắm vào hắn mà nện một chùy xuống.
Thế chùy rất mạnh, nhưng hắn đã cố ý khống chế tốc độ.
Hương Ngọc Sơn vừa nghe tiếng gió, lập tức hai chân cùng đạp, ngửa người ra sau để né, hai mắt toàn là vẻ hung ác, tay trái tay phải vung ra một loạt ám khí mang ánh sáng đen!
Đại chùy của Chu Dịch nện xuống, chỉ riêng kình phong đã thổi lệch đám ám khí.
Hắn đột nhiên tăng tốc, khiến Hương Ngọc Sơn không thể né hết.
Đại chùy hạ xuống, nện một cú vang dội vào hạ bộ của hắn.
“Ớ a—!!”
Tiếng kêu thảm thiết đến điên loạn theo sau đó, khiến Từ Thế Tích đứng bên cạnh cũng phải tê cả da đầu.
Một chùy này không phải là phế võ công, mà là biến võ công của tên công tử kỹ viện Hương gia này thành tro bụi.
“Hay!”
Hứa tướng quân reo lên một tiếng: “Tên họ Hương này không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ nhà lành, một đòn này của Thiên Sư thật là hả giận, hả hê lòng người!”
Chu Dịch liếc nhìn hắn một cái, lại vung chùy nện xuống.
Một chùy này nện vào ngực Hương Ngọc Sơn đang đau đến ngất đi, lập tức để lại một cái hố sâu, kết liễu hoàn toàn kẻ ghê tởm nhất này.
“Ngươi cắt đầu hắn xuống, cho người gửi đến Hương gia.”
Chu Dịch thản nhiên nói với Từ Thế Tích:
“Con gái nhà người ta mất tích thì không bao giờ tìm lại được nữa, ta lại gửi đầu của hắn về cho Hương gia, để họ được an ủi phần nào.”
“Vâng.”
Từ Thế Tích đáp một tiếng, y nhìn công tử Hương gia dưới đất, rồi lại nhìn Chu Dịch.
Trong lòng y phát hiện ra thêm nhiều điểm khác biệt giữa hắn và Mật Công.
Thậm chí có thể nói là một trời một vực.
Tận sâu trong nội tâm, bỗng nhiên nảy sinh nhiều cảm giác đồng tình bản năng.
Lúc này, Hứa tướng quân kia lại nói:
“Hương gia chắc chắn sẽ cảm kích vô cùng, Thiên Sư khoan dung nhân từ, thật là hiếm có trên đời.”
Chu Dịch có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Dũng khí của ngươi ngược lại hơn bọn họ.”
“Thiên Sư quá khen, Hứa mỗ cũng sợ chết lắm, nhưng đối mặt với nhân vật như Thiên Sư, sợ hãi cũng vô dụng, chi bằng thẳng thắn một chút.”
“Tiêu Tiển không bảo vệ được ngươi đâu.”
Hứa tướng quân nghe vậy liền chắp tay nói: “Hứa mỗ tuy là thuộc hạ của Tiêu Tiển, nhưng lại có thân phận khác.”
“Ồ?”
Hứa tướng quân thẳng thắn nói: “Ta đến từ Mạc Bắc, không chỉ hiệu lực cho Hiệt Lợi Đại Khả Hãn, mà còn có quan hệ mật thiết với Đại Minh Tôn Giáo. Thiên Sư giữ lại ta, có lẽ sẽ có lúc dùng đến.”
Ánh mắt Chu Dịch lướt qua người hắn.
Gã này nói không sai, hắn quả thực có chút tác dụng.
Chu Dịch bỗng nhớ ra một chuyện: “Ngươi tên gì?”
“Tại hạ Hứa Huyền Triệt, từng là lữ soái của Nhạc Châu, hiện đang lĩnh năm ngàn quân dưới trướng Tiêu Tiển, Thiên Sư…”
Hứa Huyền Triệt nói đến đây, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động dữ dội, một cú đá nặng nề vào lúc hắn không kịp phản ứng đã đá bay hắn đâm sập vách gỗ của sảnh đường!
“Ngươi… ngươi…”
Hắn “ngươi” mấy tiếng, chết không nhắm mắt.
Từ Thế Tích đang loay hoay với thi thể của Hương Ngọc Sơn lộ vẻ kinh ngạc.
“Thiên Sư vì sao lại giết hắn?”
Y đứng dậy, khó hiểu hỏi: “Người này khống chế đại quân của Tiêu Tiển, lại có thể biết được tin tức từ thảo nguyên, chẳng phải rất có tác dụng sao?”
“Ngươi nói không sai, hắn có tác dụng, nhưng càng đáng chết hơn.”
Chu Dịch nhìn Khuất Vô Cụ đang lắc lư trên mái nhà, lộ vẻ hoài niệm:
“Năm xưa khi ta còn ở trên núi Phu Tử ở Ung Khâu, có một người tên Khuông Huy lên núi giết người trong đạo trường của ta. Hắn là thuộc hạ của Lương Vương, càng là môn nhân của Hứa Huyền Triệt. Kẻ này nợ ta một món nợ cực lớn, tất nhiên phải giết.”
Đồng tử của Từ Thế Tích giãn ra, trong lòng thầm hô: “Thù dai thật.”
Lại có chút may mắn, xem ra mình có thể trả nợ đã là một món hời lớn.
Tối nay đã gặp phải hai người, có nợ mà không thể trả.
Y lại tự dặn lòng, phải kiếm thêm nhiều công lao, để mưu cầu một con đường sống cho mình và Lạc Nhạn.
‘Lạc Nhạn à, nàng có biết không, Từ mỗ đã ở nơi xa ngàn dặm vì nàng mà lao tâm khổ tứ.’
Nhất thời, lòng có chút bùi ngùi.
Y nhìn về hướng Huỳnh Dương, bỗng lại hỏi: “Lương Vương sao lúc đó lại tìm đến núi Phu Tử?”
“Tiêu Tiển là nhắm vào đạo thống của Thái Bình Đạo. Chỉ là thủ đoạn của Khuông Huy lúc đó, không giống lên núi bàn chuyện, mà ngược lại giống đến tìm thù. Lúc đó ta còn nghi hoặc, bây giờ mới xem như vén được mây mù.”
Ánh mắt Chu Dịch trong sáng:
“Khuông Huy kia là môn nhân của Hứa Huyền Triệt này, Hứa Huyền Triệt lại có liên quan đến Đại Minh Tôn Giáo. Nếu Thái Bình Đạo vào địa bàn của Tiêu Tiển, một khi phát triển lên, tất sẽ đối địch với hậu thủ của Đại Minh Tôn Giáo. Thay vì tương lai có tranh chấp đạo thống, chi bằng phá hoại từ sớm.”
Từ Thế Tích bừng tỉnh ngộ, trong lòng nhiều phần cảm khái.
Nếu nói về nợ của Thiên Sư, Tiêu Tiển còn đứng trước.
Lương Vương ngươi thật biết chọn đối thủ, nhãn quang không thua kém Mật Công.
Nhanh chóng xử lý xong đầu của Hương Ngọc Sơn, Từ Thế Tích cáo tội một tiếng, ra ngoài chém giết đám giặc buôn người của Ba Lăng bang.
Đêm đó, cũng không cần Chu Dịch phải bận tâm nữa.
Từ Thế Tích dẫn người thẳng đến nơi đóng quân của Hứa Huyền Triệt, phối hợp với quân của Phùng Ca nuốt gọn đám người này, tiêu trừ mầm họa cuối cùng trong thành Kinh Lăng.
Quận thành hỗn loạn đã lâu, cuối cùng cũng đã yên bình.
Ngày hôm sau, buổi chiều.
Chu Dịch lại một lần nữa được mời vào đại doanh của Phùng quân.
Phùng lão tướng quân bước ra khỏi soái trướng, cùng với phó tướng Bồ Cần, mạc liêu Phục Hoằng, Phùng Hán và những người khác cùng nghênh đón.
Phùng Ca không hề né tránh, một màn này, đông đảo binh sĩ xung quanh đều đã nhìn thấy.
Hơn nữa, ông cũng đã thay đổi cách xưng hô.
“Đại đô đốc!”
“Phùng tướng quân.”
Phùng Ca hai tay ôm quyền, đang định hành lễ, đã bị Chu Dịch một tay đỡ lấy, cười kéo ông vào trong soái trướng.
Các thành viên quan trọng trong quân, tất cả đều theo sau.
“May nhờ có Đại đô đốc tương trợ, mới có thể diệt được Tiền Vân, đẩy lui Tiêu Tiển, khiến cho quận Kinh Lăng của ta dẹp yên binh loạn, trở lại bình yên như xưa.”
Phùng Ca lại nói: “Ta đã ra lệnh cho người tuyên cáo trong thành, để bách tính Kinh Lăng biết được ân đức của Đại đô đốc.”
“Chủ yếu là các tướng sĩ xông pha chém giết, ta thực ra không làm gì nhiều.”
“Ấy, Đại đô đốc đừng khiêm tốn, Phùng mỗ đã biết được những hành động tráng liệt của Đại đô đốc ở hai quận.”
“Không sai.”
Lúc này Đại chấp sự Lương Trị bên cạnh Chu Dịch bước ra, dõng dạc nói:
“Mục trường của chúng ta lần này cũng rơi vào nguy cơ to lớn, chính là nhờ Đại đô đốc ra tay, giúp chúng tôi diệt trừ Tứ Đại Khấu gây họa bốn phương, tám mươi mốt vị đầu lĩnh đại tặc, cùng với mấy vạn tặc chúng!
Ngay cả đám sa đạo cường hãn từ Mạc Bắc xâm nhập Trung Thổ, cũng đều bị tiêu diệt hoàn toàn.”
Xung quanh cũng có người lần đầu nghe được tin này, vừa cảm thấy chấn động, lại vô cùng vui mừng.
Lương Trị khi nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phùng Ca.
Ý tứ đó Phùng Ca làm sao không hiểu?
Nếu lần trước thái độ của Trần Thụy Dương còn chưa rõ ràng, thì những gì Lương Trị có thể biểu đạt lại nhiều hơn thế.
Ông là Đại chấp sự của mục trường, trực tiếp nhận lệnh từ trường chủ.
Điều khiến Chu Dịch cảm thấy bất ngờ là, Lương Trị lại từ trong lòng lấy ra một phong thư.
“Phùng tướng quân, thư này là do trường chủ nhà ta tự tay viết, liên quan đến sự an ổn của hai quận, xin hãy xem qua.”
Phùng Ca cầm lấy lá thư khiến cả Chu Dịch cũng tò mò, hắn cũng không biết Lương Trị còn mang theo thư tay của trường chủ.
Phùng lão tướng quân mở ra xem.
Thư không dài, xem qua vài lần là xong.
Ánh mắt của ông không có nhiều thay đổi, rõ ràng là đã sớm có cái nhìn thấu suốt.
Phùng Ca là một người dứt khoát, trải qua hàng loạt chuyện này, đã hiểu rõ Kinh Lăng nên đi đâu về đâu.
Lúc này nghĩ đến Phương Trạch Thao đã khuất, liền nói:
“Đại đô đốc, ngài có biết Phương trang chủ khi qua đời, đã để lại di chí gì không?”
Chu Dịch lắc đầu: “Ta tuy có phái người giao lưu với Phương trang chủ, nhưng lại vô duyên gặp mặt.”
Phùng Ca nói: “Trang chủ chiêu mộ binh tướng, nhưng lại không xâm phạm xung quanh, chỉ là chống giặc bên ngoài, giữ một phương an bình. Ông ấy hy vọng Kinh Lăng có thể mãi mãi ổn định.”
“Không sai,” mạc liêu của Phương trang chủ, Phục Hoằng, vuốt râu nói, “cho nên trang chủ cũng đã để lại lời, ai có năng lực bình định loạn lạc ở Kinh Lăng, người đó sẽ tiếp quản quận này, trở thành Độc Bá Trang Chủ mới.”
Phùng Ca nhìn Phục Hoằng một cái, sau đó gật đầu.
Tiếp theo, ông lấy cái bọc nhỏ màu xám trên bàn án, quỳ một gối, hai tay dâng lên:
“Ấn tín của Kinh Lăng đều ở bên trong, từ hôm nay trở đi, Đại đô đốc chính là chủ của Kinh Lăng!”
Phục Hoằng, Phùng Hán và những người khác cũng làm theo.
Các tướng lĩnh còn lại làm sao còn không hiểu, lập tức cùng bái lạy.
“Xin Đại đô đốc chưởng ấn!”
Tất cả đồng thanh hô vang!
Chu Dịch cũng không cần phải từ chối, Từ Thế Tích rất chu đáo tiến lên, chuyển bọc ấn tín vào tay Chu Dịch, sau đó lui ra, cùng tham bái.
Chu Dịch cầm ấn tín, liền đỡ mấy vị tướng quân dậy.
Thành Kinh Lăng, lúc này đã hoàn thành việc giao quyền…
Tình hình trong đại trướng nhanh chóng lan truyền ra quân doanh, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.
Từ lúc Phùng Ca hô lên “Đại đô đốc”, tiếng bàn tán này đã không ngừng lại.
Giờ đây xác nhận thân phận của vị Đại đô đốc này, chính là vị kia tung hoành Giang Hoài!
Hiện tại, trong quân đa số binh lính đều mang tâm tình phấn chấn.
Sau khi Phương trang chủ qua đời, lòng người luôn thấp thỏm, lần này cuối cùng cũng đã yên tâm.
Nói về các hùng chủ đương thời, có ai có thể ở trên vị Đại đô đốc này?
Thêm vào đó, chi tiết bình loạn ở hai quận Kinh Lăng, Nam Quận được truyền ra, quyết định của Phùng Ca, không nghi ngờ gì đã nhận được sự tán thành của đại đa số người.
Chu Dịch ở lại thành Kinh Lăng thêm ba ngày.
Trong thời gian đó, hắn đã lộ mặt không ít lần ở quân doanh và trong thành.
Lại dưới sự dẫn dắt của Phùng Ca đến Độc Bá Sơn Trang, vị kiều thiếp của Phương trang chủ kia thấy lại có một vị ‘Trang chủ’ mới đến, vốn đang lo lắng, vừa thấy Chu Dịch, ngược lại lại mừng thầm.
Tuy nhiên, Chu Dịch không có di phong của Ngụy Vũ.
Chỉ bảo Phùng lão tướng quân thu xếp ổn thỏa cho di sương và hậu nhân của Phương Trạch Thao, sau đó thắp cho lão Phương một nén hương.
Cảm tạ ông vì cơ nghiệp này…
“Phục quân sư, ta và ngài từng gặp nhau?”
“Không có.”
Ngày thứ năm sau khi đầu Khuất Vô Cụ bị treo trên mái nhà.
Chu Dịch cưỡi ngựa đi về phía tây thành.
Phục Hoằng ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Chỉ là tại hạ trước đây từng nghe danh của Thiên Sư, đã tìm hiểu không ít.”
Chu Dịch liếc nhìn lão nhân này một cái.
Ông lại nói: “Phục mỗ còn có một người bạn, ông ấy chính là Hư Hành Chi. Trước khi Thiên Sư đến Kinh Lăng, ta đã nhận được thư của Hư Hành Chi.”
“Tuy nhiên, lúc đó Phương trang chủ vẫn còn tại thế, ta không có hồi đáp.”
Nói đến đây, Chu Dịch đã hiểu ra.
“Ta có thể sẽ không ở Kinh Lăng lâu, nơi này còn phải phiền hai vị chiếu cố.”
Phùng Ca và Phục Hoằng cùng chắp tay: “Lĩnh mệnh!”
Chu Dịch cười từ biệt họ, thúc ngựa đi về phía Phi Mã Mục Trường.
Ở cổng thành, Phùng Ca nhìn bóng người biến mất, mới nói với Phục Hoằng:
“Phục huynh, rốt cuộc huynh còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa? Sao lại mọc ra một Hư Hành Chi.”
Gương mặt gầy gò của Phục Hoằng nở một nụ cười:
“Đó không tính là giấu, ta đâu có làm chuyện bội ơn phụ nghĩa.
Hơn nữa, huynh xem, vị chủ công mới mà ta chọn cho Kinh Lăng này, có chỗ nào không tốt?”
Phùng Ca lắc đầu: “Cái này thì không thể chê vào đâu được.
Ngài ấy đã dán cáo thị, dường như là muốn đem chính sách thanh lưu đến Kinh Lăng, yêu cầu chúng ta phải nghĩ cho bách tính nhiều hơn. Phương trang chủ cũng không khoan dung nhân đức bằng ngài ấy.”
Phục Hoằng cười càng tươi: “Đã có được nhân chủ, lão Phùng nhà ngươi còn có gì để phàn nàn với ta nữa?”
“Thôi thôi,” Phùng Ca liên tục xua tay, “sau này huynh đừng giấu ta nữa là được.”
“Được, vậy ta sẽ nói cho huynh một tin nữa.”
“Ồ?”
Phục Hoằng hạ giọng: “Vị này rất thích món canh gà do huynh nấu. Lão Phùng, huynh nên truyền lại tay nghề này. Thằng nhóc Phùng Hán kia không tồi, có thể để nó làm truyền nhân, dạy cho nó thuật nấu gà.”
Phùng Ca giật mình, xoa cằm nói: “Lại có chuyện này…?”
《Thái Bình Bản Kỷ》:
“Đại Nghiệp thập nhị niên, cuối hạ, Chu Thiên Sư bình định giặc cướp ở Kinh Lăng.
Tình cờ gặp Phùng Ca lão tướng quân, thưởng thức món gà do ông nấu, vô cùng kinh ngạc, vị tươi thấm vào tận xương tủy, nhớ mãi không quên.
Sau Phùng Ca truyền thụ kỹ thuật nấu nướng cho cháu là Hán, tiếc thay Hán tư chất kém cỏi, không lĩnh hội được tinh túy.
Nhưng con của Hán là ‘Khôn’, từ nhỏ đã có trí tuệ của ông cố, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam.
Nồi canh của người này sôi sùng sục, hương thơm lan tỏa khắp xóm làng, người ăn thấy lòng dạ khoan khoái, tinh thần sảng khoái, phảng phất nghe được dư âm của khúc hát đất Dĩnh, muốn cất tiếng hát nước Sở để hòa theo.
Khôn bèn kế thừa tuyệt kỹ, phát huy gia thanh, danh chấn cửu châu. Thiên Sư khen ngợi, gọi là ‘Dĩnh Trung Khôn Thang’, là một trong Thất Vọng Trù Trung.”
“Thiên Sư đã có được Kinh Lăng, tiếp theo sẽ sắp xếp cho Từ mỗ thế nào?”
Phía đông Phi Mã Mục Trường, Từ Thế Tích hỏi.
Chu Dịch liếc nhìn y một cái: “Ngươi không cần về mục trường nữa, ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Xin Thiên Sư chỉ giáo.”
“Thứ nhất, nếu ngươi còn lưu luyến Ngõa Cương Trại, xin hãy trở về bên cạnh Lý Mật.”
“Thứ hai, nếu ngươi thành tâm làm việc cho ta, hãy đến Giang Hoài tìm Hư Hành Chi.”
Từ Thế Tích vừa hoảng sợ, vừa nghi hoặc: “Thiên Sư vì sao lại cho ta thêm một cơ hội lựa chọn?”
Chu Dịch nói:
“Nhờ có ngươi giúp đỡ, chuyện ở thành Kinh Lăng lần này rất thuận lợi. Ngươi lúc đầu theo Trạch Nhượng, với Thái Bình Đạo của ta không có liên quan, lần này gây loạn ở mục trường, nhưng có thể bình định Kinh Lăng, cũng coi như giải quyết phiền phức cho mục trường. Vốn không thể công tội tương抵 (để), nhưng mà…”
“Mậu Công à, vì ngươi là một nhân tài.”
Chu Dịch cười cười: “Ta luôn có lòng yêu mến tài năng, coi như món nợ trên người ngươi được miễn.”
“Bây giờ ngươi là người tự do, hãy lựa chọn lại một lần nữa đi.”
Từ Thế Tích thở dài một tiếng, trên gương mặt cứng đờ lộ ra một nụ cười khổ:
“Thiên Sư, ta sẽ đi về phía Giang Hoài…”
Đề xuất Voz: MÙA HOA NỞ NĂM ẤY
thai duong Trinh
Trả lời1 tháng trước
196 lỗi