Logo
Trang chủ

Chương 77: Xuyên Thượng Thanh Bình (Bát Canh)

Đọc to

Nhìn trang phục của nàng, ấy vậy mà lại là một bộ cung trang màu đỏ thẫm.

Trang phục ấy toát ra một vẻ quý phái âm u và ngột ngạt, tựa như một phi tần trong lãnh cung của tiền triều đã phá quan tài sống lại, mang theo vẻ hoa lệ mục rữa, mất hết sinh khí mà lủi thủi độc hành trên giang hồ.

Chu Dịch thấy sống lưng lạnh toát.

Nếu màn đêm buông xuống, cảm giác lúc này sẽ chẳng khác gì cái hôm ở bãi tha ma chứng kiến Đại Đế xuất quan.

Nữ nhân nghịch thiên cải mệnh bất thành này có bộ pháp cực kỳ quỷ dị.

Dọc đường đi qua bờ ruộng, vũng nước, đôi hài thêu của nàng vẫn sạch sẽ tinh tươm, không nhiễm một hạt bụi. Đi lại càng không nghe thấy nửa phần tiếng động.

Lão quái Ma Môn!

Hắn gần như đoán ra thân phận của người vừa tới chỉ trong nháy mắt.

Hắn vờ như không biết, vẫn vác cuốc lững thững đi về phía Bạch Hà.

Ngay trong cái nhìn dò xét vừa rồi của hắn, ánh mắt của nữ nhân trong cung trang đã như phụ cốt chi thư, bám riết không rời.

Chỉ thấy tà váy tung bay như sóng mực, đôi hài thêu bước ra những túc ảnh phức tạp.

Khi âm phong chợt nổi, bóng ma mờ ảo ấy đã từ xa lướt tới gần, phiêu đãng bên cạnh Chu Dịch.

"Tiểu lang quân..."

Mị âm thực cốt!

Trong phút chốc, trong đầu hắn hiện ra ảo ảnh mấy nữ tử mặc sa mỏng, dáng điệu thướt tha, lượn lờ nhảy múa quanh người.

Đây chính là thủ đoạn quỷ quyệt do Tiên thiên tinh vi chân khí dung hợp với Luyện thần trong khiếu huyệt mà thành.

Mị công huyễn thuật của Ma Môn!

Công lực của người này không hề thua kém Đại Đế.

Chu Dịch từ bỏ ý định đột kích ra tay.

Mị công này tuy lợi hại, nhưng... dường như lại vô hiệu với hắn.

Tâm Thiền Bất Diệt!

Gương mặt già nua của Tam Trì Đại sư chợt hiện lên trong linh đài, đám yêu nữ quyến rũ tức khắc hóa thành những bộ xương trắng hếu.

Một đám khô lâu nhảy múa, chỉ có "cốt cảm" chứ làm gì có mỹ cảm?

Chu Dịch vờ như đã trúng chiêu, mặt lộ nụ cười dâm đãng, ánh mắt si dại nhìn về phía mỹ nhân trong cung trang.

"Tiểu lang quân, đạo quán ở vùng này nằm ở đâu?"

"Ở ngay trên ngọn núi này."

"Trong quán có mấy vị đạo trưởng tu hành?"

"Chỉ có một lão đạo sĩ, mấy hôm trước đã vân du đến Huỳnh Dương, trước khi đi có giao lại đạo quán rách nát kia cho nông dân trong làng, nói là ba năm năm nữa mới về."

Nữ nhân cung trang khẽ nhíu đôi mày ngài, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Ngọa Long Cương. Nàng ta lại liếc nhìn gương mặt thanh xuân của Chu Dịch, trong mắt ánh lên vài phần ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.

Đã trúng phải độc môn mị thuật của nàng ta, bất kể có biết võ công hay không, tuyệt không có khả năng nói dối.

Nàng khẽ lẩm bẩm hai âm tiết không rõ ràng, rồi hừ lạnh một tiếng, tay áo rộng tung lên, người đã phiêu nhiên độn đi xa.

Chu Dịch giả vờ choáng váng, cây cuốc "loảng xoảng" rơi xuống đất. Tiếp đó, hắn ôm đầu, giống như cảm giác ngồi xổm quá lâu rồi đột ngột đứng dậy, cả người loạng choạng ngã sõng soài trên mặt đất.

Ánh mắt của nữ nhân cung trang liếc qua, rồi cứ thế biến mất ở cuối con đường mòn.

Đợi một lúc lâu, Chu Dịch mới đứng dậy phủi bụi, lại vác cuốc lên vai, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà đi tiếp về phía Bạch Hà.

Hồi lâu sau, hắn mới nhìn về phía nữ nhân cung trang vừa biến mất. Phục bàn lại cách ứng đối vừa rồi, hắn bất giác khẽ gật đầu.

"Lời nói và hành động chắc là không có sơ hở, nếu không lão quái này không thể nào quay người bỏ đi ngay được."

"Ma Môn có rất nhiều kẻ tinh thông mị công huyễn thuật, không biết đây là chi phái nào."

Nhìn trang phục của nàng ta, Chu Dịch nghiêng về khả năng đây là người của Tà Cực Tông.

Lẽ nào là sư muội của Đinh Đại Đế?

Một người đội Thông Thiên Quán, một người mặc cung trang. Những kẻ bên cạnh Tà Đế này cứ tưởng mình nhiễm được đế khí, hành sự khác hẳn người thường.

Nghĩ lại chuyện bất thường ở Nam Dương, phần lớn là do nàng ta gây ra.

Có lẽ đang luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, thế nên mới nhắm vào người của Đạo môn. Có điều, thật khó mà nghĩ thông được đường lối luyện công của lão quái này.

Hơn nữa, mấy người đồ đệ của Tà Đế đáng lẽ phải mấy chục năm không xuất thế mới đúng. Lần trước vào mộ của Đại Đế là do tự mình tìm tới, chuyện này còn dễ giải thích. Nhưng nhìn hành tung của vị này bây giờ, tuyệt đối không giống đang ở ẩn.

Đứng bên bờ Bạch Hà, Chu Dịch chẳng có tâm trạng nào thưởng thức phong cảnh sơn thủy hữu tình. Bao nhiêu chuyện xảy ra dường như đã đi chệch khỏi quỹ đạo trong ký ức của hắn.

Lúc này chỉ có một tin tốt. Lão quái này đã dò xét Ngọa Long Cương, lần này lừa được bà ta đi rồi, khả năng quay lại trong thời gian ngắn là rất nhỏ.

Mang một bụng tâm sự, Chu Dịch tìm thấy Tạ lão bá bên bờ sông. Lão nhân đội nón lá, một mình ngồi trên mỏm đá buông câu.

"Dịch đạo trưởng, tâm sự của ngài viết hết lên mặt rồi."

"Có sao?"

Tạ lão bá mỉm cười, đưa cho Chu Dịch một cây cần câu.

"Đây là Quạ đạo trưởng dạy lão, nếu có phiền muộn không thể giải tỏa, cứ ra bờ sông này, một lưỡi câu mồi thơm, một mình câu dưới bóng tà dương. Mỗi khi như vậy, tâm trạng không vui sẽ theo dòng Bạch Hà này trôi đi hết."

Chu Dịch thấy cũng có lý, bỗng nhớ tới lời Quạ đạo nhân từng nói, bèn hỏi: "Quạ đạo nhân có phải rất thích ăn cá không?"

"Đúng vậy." Tạ lão bá buột miệng đáp, rồi chợt bừng tỉnh. "Hóa ra nỗi sầu của lão hủ đều chui hết vào bụng Quạ đạo trưởng rồi."

Chu Dịch cười nói: "Thế chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao."

Nụ cười này khiến tâm trạng u uất vừa rồi của hắn lại tốt lên. Tạm gác phiền muộn, hắn ngồi xuống cầm cần bên cạnh Tạ lão bá.

Mãi đến giữa trưa, hai người mới thu cần. Kiểm tra thành quả, Chu Dịch chỉ câu được vài con tôm nhỏ bằng ngón tay, còn Tạ lão bá thì cá xâu đầy cành liễu, con nào con nấy cũng dài cả thước, rộng bằng bàn tay.

"Thiên sư không hay sát sinh." Tạ lão bá vuốt râu, cười tủm tỉm nhìn Chu Dịch.

Cảnh tượng này khiến lão chợt cảm thấy Chu Dịch còn hợp làm quán chủ Ngũ Trang Quán hơn cả Quạ đạo nhân. Quạ đạo nhân chỉ biết ăn, và nhận xét xem cá lần này câu được có tươi ngon hay không, còn Chu Dịch lại có thể trở thành bạn câu của lão. So sánh hai người, nỗi nhớ về vị quán chủ cũ đã phai đi ba phần.

Chu Dịch trầm ngâm một lát: "Vùng nước lạ, giờ mới biết nên câu nông hay câu sâu."

Có lẽ vì chuyện của nữ nhân cung trang, sau khi dùng xong bữa trưa, Chu Dịch không muốn ở lại đạo quán, lại kéo Tạ lão bá đi câu tiếp. Tạ Quý Du không rõ nội tình, còn tưởng hắn hiếu thắng.

Chiều tối, hai người lại thu cần. Tạ lão bá nhìn giỏ cá đầy ắp vảy bạc, chết lặng không nói nên lời.

"Thiên sư đúng là phúc tinh của lão hủ, lão chưa bao giờ câu được mẻ cá nào sướng tay như vậy."

Chu Dịch mặt hướng về Bạch Hà, im lặng không nói.

"Tâm câu cá của Thiên sư tan vỡ rồi sao?" Tạ Quý Du dù có hàm dưỡng đến đâu, lúc này cũng khó nhịn được cười.

"Không có, ta chỉ đang nghĩ, có lẽ Hà Bá dưới dòng Bạch Hà này đã xem Tạ lão bá là bằng hữu rồi."

Chu Dịch nói đùa một câu, mắt nhìn dòng Bạch Hà lững lờ trôi, cảm nhận từng cơn gió sông thổi tới. Gió làm mặt nước gợn sóng lấp lánh, thỉnh thoảng có con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước.

Giây phút này, tâm hắn tĩnh lặng đến cực điểm, bất giác nhớ tới Phong Thần Vô Ảnh Kiếm.

*Phù phong sinh ư địa, khởi ư thanh tần chi mạt.*

Thanh tần trên sông, cũng có thể hóa thành sóng gợn trên Bạch Hà. Gió lay động đám thanh tần, lay động mặt sông, sóng nước lấp lánh và thanh tần khẽ lay đều cùng một đạo lý.

Trong khoảnh khắc đó, một tia linh quang lóe lên trong đầu hắn.

Trạm Lô không mang theo bên người, Chu Dịch đi tới bờ sông, nhặt một cành cây khô làm kiếm.

Tạ lão bá im lặng quan sát, chỉ cảm thấy Thiên sư múa cành cây khô càng lúc càng nhanh, đến mức trước mắt lão cũng có chút mơ hồ. Khi lão đưa tay dụi mắt, chỉ thấy thấp thoáng một bóng đen mờ ảo, Thiên sư dường như đã biến thành một luồng bóng đen bên bờ sông. Cành cây khô kia chợt hiện chợt ẩn, vô cùng kỳ diệu.

Đợi Chu Dịch dừng kiếm pháp, Tạ lão bá cười nói: "Hà Bá thật công bằng, cho lão cá đầy giỏ, tặng ngài kiếm đạo thông suốt."

Chu Dịch mỉm cười.

Lão quái trong cung trang khiến tâm thần hắn căng thẳng, Tạ lão bá lại làm tâm thái hắn bình yên trở lại. Giữa một lần căng thẳng, một lần thư thái ấy, quan ải kiếm đạo đã giam hãm hắn bấy lâu nay lại bị ngọn gió sông thổi tan.

Lúc này tâm trạng hắn rất tốt, đang định nói chuyện phiếm với Tạ lão bá, thì hắn bỗng nghe thấy tiếng động lạ truyền đến từ thôn làng dưới núi.

Có người đang kinh hãi thét lên...

(Hết chương)

Đề xuất Tiên Hiệp: Ai Bảo Hắn Tu Tiên! [Dịch]
Quay lại truyện Kiếm Xuất Đại Đường
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

thai duong Trinh

Trả lời

1 tháng trước

196 lỗi