Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Con Mực nó như một thành viên quan trọng trên tàu vậy, đến ông chủ của bọn em cũng thương nó lắm cơ. Cậu Hoan làm cho ông chủ này từ hồi còn là thằng nấu cơm đến tận bây giờ, nghe cậu kể hồi xưa ông chủ mới khởi nghiệp có mỗi một con tàu nhỏ xíu, trên tàu chỉ có ba người là ông chủ (vừa là thuyền trưởng), một lái phụ và cậu Hoan nấu cơm học việc, với con Mực sống trên tàu. Nó sống với ông chủ khoảng bảy năm, cho tới lúc ông ấy thành đạt và chuyển hẳn lên bờ. Lúc chuyển lên nhà, ông định dắt nó theo cho nó về nhà sống chung, nhưng vừa về đến nhà nó lại tìm đường chạy ra cảng chỗ tàu đỗ. Từ cảng về nhà ông ấy phải tầm 30 cây số đường, lại còn ngoằn ngoèo toàn ngõ ngách mà nó cũng mò ra được, mới tài chứ. Ông lại kêu cậu mang nó lên tàu tiếp, lúc cậu kéo nó đi nó nhất định không theo, cứ nằm bệt xuống, cậu phải bế nó và cho lên ô tô nó mới chịu. Về đến nhà, ông chủ sợ nó lại bò ra tàu nên xích nó lại, nghĩ là chỉ một thời gian là nó quen, nhưng suốt mấy ngày nó chả thèm ăn uống gì, cứ nằm bệt ở một xó rồi lăn ra ốm. Ông chủ thấy vậy lại thả nó cho nó sống trên tàu. Có lẽ tàu mới thật sự là nhà của nó, vừa về đến tàu là nó lại ăn uống khỏe re. Hiện tại thì ông chủ em giàu lắm, tài sản của lão cũng phải ngót nghét 200 tỉ, nhờ đó mà con Mực cũng được hưởng lây. Mỗi tháng ông cho nó một triệu rưỡi tiền ăn riêng, với bốn hộp sữa Ensure Gold dành cho người già để chống loãng xương ấy. Ông bảo nó già rồi nên sợ nó liệt.

Con Mực cũng khoái uống sữa lắm, cứ ngày đều đều ba lần bác Tiến phải pha sữa cho nó uống. Mà bác Tiến với bác máy trưởng cũng khoái uống sữa đó thì phải, toàn lấy của nó pha để uống. Vì nó vốn là thú cưng của ông chủ, với lại của ông cậu thuyền trưởng nên việc ăn uống của nó cũng khá là đàng hoàng, mỗi ngày nó được năm chục tiền ăn riêng đấy. Xương xẩu với cơm thừa đưa cho nó còn lâu nó mới ăn, chỉ ngửi ngửi rồi quay đi, nó toàn ăn cơm nóng với thức ăn giống hệt bọn em luôn, đặc biệt là nó rất khoái lòng lợn với thịt bò. Mỗi lần bác Tiến mua thức ăn mà thấy món đó là y như rằng phải mua cho nó.

Nhưng mà con Mực này cũng được việc lắm, nó nặng cỡ 30 kí, toàn thân đen sẫm luôn, nhìn hung hãn vô cùng. Người lạ đố mà lên được tàu khi mà nó chưa nghe thấy giọng của mấy người trên tàu quát nó im. Tàu đỗ thì tất cả mọi người cứ yên tâm mà ngủ, khỏi lo mất trộm. Con này được cái là nó chả bao giờ ăn thức ăn vớ vẩn mà người lạ ném cho nó nên cũng khỏi lo bị đánh bả.

Mọi người sau khi biết là nó rơi xuống sông rồi thì chả ai vào ngủ nữa, tất cả ngồi thất thần, chẳng ai nói với ai câu nào. Anh Tú lên lái thay anh Lam còn cậu thì lẳng lặng cầm bao thuốc ra ngoài mũi ngồi hút. Tầm đến năm rưỡi sáng thì nghe anh Tú bấm còi inh ỏi và nghe loáng thoáng tiếng cậu Hoan. Em với mọi người chạy ra xem có chuyện gì thì thấy cậu đang chỉ chỏ tay vào bờ sông, ra hiệu anh Tú giảm ga rồi kêu mấy người ra bỏ neo. Hóa ra là con Mực nó bơi được vào bờ, cứ men theo bờ sông chạy để đuổi theo tàu. Chắc là nó vừa chạy vừa kêu nhưng mà tiếng máy tàu kêu to nên không ai nghe thấy.

Tội nghiệp con Mực quá, nó phải chạy suốt từ 12h đêm đến tận bây giờ, mà tốc độ của tàu cũng đâu phải chậm đâu. Cũng may là còn phát hiện ra sớm chứ đi thêm một đoạn nữa là ra đến cửa biển thì toi con Mực luôn. Cậu Hoan ra lấy cái thuyền con dự phòng để ở mũi rồi đích thân bơi vào bờ đón nó. Con Mực biết được cứu kêu ổng ổng mừng quýnh, còn mấy ông trên tàu tay vẫy vẫy nó. Vào gần đến bờ thì con Mực nhảy xuống sông lóp ngóp bơi ra chỗ thuyền cậu, cậu cầm hai chân nhấc nó lên thuyền. Nó với cậu ôm ấp liếm láp nhau một lúc rồi cậu bơi trở lại tàu.

Sau khi lên đến tàu nó nằm bệt xuống đuôi vẫy vẫy nhẹ nhìn mọi người, cậu Hoan lấy khăn lau người cho nó rồi sai bác Tiến đi pha cho nó cốc sữa. Uống xong cốc sữa thì em vào bếp lấy ít thức ăn thừa còn lại từ đêm qua mang cho nó, nó ăn sạch sẽ luôn. Cả tàu ai cũng mừng rỡ, nó mà chết thì khác nào mất đi một thành viên, có khi lại phải thờ nó ấy chứ.

Quay trở lại việc xảy ra với bác Tiến và cô gái chết trôi. Con Mực thì cứ ở ngoài mũi tàu nhìn về khu sau lái rồi sủa nhặng lên. Mấy người đang ở phòng lái thò đầu ra ngoài quát thế nào nó cũng không chịu im miệng. Lúc này ở sau lái chỗ phòng bếp chỉ có em, bác Tiến và cậu Hoan. Từ lúc đánh rớt chai rượu vỡ tan, bác Tiến cứ đứng im, vẻ mặt thất thần biến sắc rồi bác nói:

"Chết mẹ tao rồi Hoan ạ, vừa tao quên không cởi đoạn dây thừng buộc ở chân con chết trôi ra. Chắc nó đang lởn vởn quanh đây để hành tao."

Tuy trên tàu ông nào cũng có bộ thần kinh thép, nhưng em biết là ai cũng hiểu trên đời này nó vẫn tồn tại một thứ gọi là oan hồn và ma quỷ. Việc đẩy xác ra ngoài là việc bình thường thôi, việc này ngày trước chắc bác cũng làm nhiều rồi. Nhưng cái việc làm thủng bụng và buộc dây vào chân cô gái mà không tháo ra thì cũng đáng lo ngại đấy. Việc buộc dây thừng vào chân tay người chết hình như là một điều tối kị, nó cũng giống như việc đóng cọc và yểm bùa vào mộ người mới chết để giam giữ người ta lại cho khỏi ra ngoài quấy phá vậy.

Cậu Hoan thở dài im lặng một lúc rồi bảo:

"Chắc là vậy đấy anh ạ, anh tính cách nào ra cởi dây cho nó đi, chắc nó trôi cũng không xa đâu."

"Ừ, để lát tao vào cảng mượn cái xuồng bay của bọn cảng vụ rồi ra tháo. Mẹ nó chứ, biết thế thuê mấy thằng thuyền chài cho nó xong chuyện."

Bác Tiến vừa nói dứt lời thì con Mực từ ngoài mũi hung hăng chạy về lái, nó vừa chạy vừa sủa. Chạy đến chỗ bác Tiến đứng thì đột nhiên nó dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào bác Tiến và sủa. Mấy người đang ngồi trong nhà nghe vậy cũng chạy ra xem.

Bác Tiến và cậu Hoan kể lại với mọi người, mấy người kia nghe vậy cũng tỏ ra lo lắng một chút, nhưng anh Lam thì lại ngược lại, anh nói to:

"Chắc con Mực nó ngửi thấy hơi mới ở người anh nên nó cắn thôi. Ma tà gì chứ, em cũng chọc gậy thủng bụng nó đây mà em có thấy gì đâu. Mẹ! Sống còn chưa ăn ai còn éo làm được gì nhau ấy chứ, chết rồi thì làm được gì. Với lại trên tàu mình thờ thần, đến cả bố nó cũng không dám vào."

Bác Tiến nghe vậy lẳng lặng không nói gì cả, bác đi tìm chổi mới rẻ lau để lau dọn chỗ chai rượu vừa vỡ. Con Mực lúc này cũng không nhìn bác sủa nữa mà nó chạy xộc ra chỗ cửa nhà tắm và tiếp tục nhìn vào đó sủa. Anh Lam thấy vậy có vẻ cũng bắt đầu tin tin rồi. Có lẽ trên tàu hình như ai cũng có vẻ ngại ngại chuyện này thì phải. Cũng đúng thôi, nghề tàu bè sông nước vốn bạc bẽo, ai nói trước được điều gì chứ. Mọi người đều là làm thuê cho chủ, đều là vì bát cơm manh áo mà phải ở đây, ai cũng mong muốn từng chuyến hàng thuận lợi. Rính vào mấy điều kị kia cũng mệt lắm. Duy chỉ có con Mực là vẫn cứ đứng đó sủa gầm gừ, con Mực này sống lâu trên tàu chắc nó cũng thành tinh rồi, cả người và ma chắc nó chả ngán ngẩm thứ gì. Lúc trước em cũng nghe nói là chó mèo nó có thể nhìn thấy hồn người chết nhưng em chả tin. Chạy đêm nhiều khi con Mực nó cũng hay sủa bâng quơ kiểu đó, nhìn ra ngoài thì cũng chả có ai, chả thấy hiện tượng gì lạ. Em đoán là nó ngứa mồm sủa nhằng thôi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "
Quay lại truyện Ký sự chuyển mộ
BÌNH LUẬN