Việc khai quật bộ long cốt tại Táng Long Lăng là một công trình vô cùng hùng vĩ. Con Chân Long này từ đầu đến đuôi dài cả trăm trượng, trên mình lại mọc đầy cây cối và gai góc. Bọn họ phải mất rất nhiều công sức để đào đất đá, dọn dẹp cỏ cây.
Tô Vân cùng bốn con hồ yêu làm lụng từ lúc mặt trời mọc đến khi lặn, nghỉ ngơi khi tối trời. Ròng rã hơn một tháng trời, bọn họ mới dọn dẹp sạch sẽ Táng Long Lăng, khiến cho bộ long cốt hoàn toàn lộ thiên.
Trong khoảng thời gian này, Tô Vân còn tranh thủ lúc Bắc Hải triều cường, ra bờ biển mấy bận để bắt ít Thanh Hồng Giải về đổi lấy tiền.
Cuối tháng chín, gió biển đã có chút se lạnh, đến tháng mười thì nhiệt độ không khí giảm đột ngột, gió thu túc sát. Thế nhưng, Thiên Môn trấn lại không hề có chút hơi lạnh nào. Nơi đây ở gần Táng Long Lăng, mà phụ cận Táng Long Lăng lại có rất nhiều suối nước nóng, trong đó Ngạc Long đầm chính là một suối nước nóng khổng lồ, khiến cho nơi này bốn mùa đều như mùa xuân.
Ngạc Long đầm cũng là một bảo địa, là nơi sinh sôi của rất nhiều Ngạc Long.
Nước suối ở Táng Long Lăng cũng ấm áp, mỗi độ thu đông chi giao lại bốc lên hơi nóng hừng hực.
Tô Vân và bốn con hồ yêu đứng trên nơi cao nhất của Táng Long Lăng, phóng tầm mắt ra xa quan sát toàn cảnh bộ long cốt trong thung lũng.
Tô Vân thôi động Hồng Lô Thiện Biến, vận chuyển khí huyết, cẩn thận từng li từng tí dẫn khí huyết vào hai mắt. Trong đồng tử của hắn, ấn ký của Tiên Kiếm và Thiên Môn trấn đang xoay tròn rồi dần lui về bốn phía.
Từ từ, tầm mắt của hắn từ một vùng tăm tối dần hé ra ánh sáng, từ mơ hồ rồi trở nên rõ ràng.
Tô Vân tham lam ngắm nhìn Táng Long Lăng, ngắm nhìn bộ long cốt đang phủ phục trong sơn cốc, ngắm nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, ngắm nhìn hai tòa nhà ở hai đầu. Hắn lại quay đầu lại, quan sát những tấm bia đá nằm rải rác trên sườn núi, cuối cùng, ánh mắt hắn lại dừng trên người tiểu hồ ly bên cạnh.
Mặc dù hắn không thể kiên trì được bao lâu, phải nhắm mắt lại để khôi phục nguyên khí, nhưng cảm giác được thấy lại ánh sáng, thật sự là quá tuyệt vời!
Tô Vân cúi đầu bái bộ long cốt một cái, rồi thẳng lưng, giơ tay chỉ về phía bộ xương trong sơn cốc, hăng hái thét dài: "Nghiên cứu hắn!"
Bốn con hồ yêu cũng cúi đầu bái lạy, rồi cười ha hả, thanh âm vang dội: "Nghiên cứu hắn!"
Bọn họ bắt đầu từ toàn cảnh của bộ long cốt, từ những góc độ khác nhau để quan sát thần vận của nó, dùng khí huyết để mô phỏng kết cấu của Chân Long.
Tô Vân thậm chí còn lấy Thần Tiên Tác, leo lên không trung để quan sát thế rồng và vị trí của long trảo.
Sáu ngày sau, bọn họ lại đến gần hơn, khắc họa chi tiết kết cấu của long cốt, từ xương cùng, xương đùi, xương ngón chân, cho đến cốt bích nội khang, vách trong xoang đầu. Thậm chí Tô Vân còn quan sát cả mặt cắt tủy của Chân Long, nghiên cứu kết cấu bên trong xương của nó.
— Mặt cắt cốt tủy này hẳn là do Nhân Ma gây ra. Nhân Ma đã dùng một loại lực phá hoại vô cùng khủng khiếp, gây ra mấy chục vết thương cho Chân Long, khiến cho con Chân Long này trọng thương bất trị!
Những ngày này, Tô Vân và bốn con hồ yêu ăn ngủ nghỉ đều tại Táng Long Lăng, dốc lòng chuyên tâm nghiên cứu. Chỉ đến khi mặt trời sắp lặn, long linh xuất hiện, bọn họ mới rời khỏi nơi này.
"Xương cốt của rồng nhiều hơn của người chúng ta rất nhiều. Nhân thể chỉ có hơn hai trăm khối xương, mà long cốt lại nhiều đến một nghìn không trăm sáu mươi tám khối!"
Tô Vân nhìn xuống thân dưới của bộ xương rồng, mặt bất giác đỏ lên: "Ngay cả chỗ đó cũng mọc ra xương cốt, hơn nữa còn có gai ngược hình vảy."
Hai ngày gần đây, bọn họ đã gặp phải bình cảnh, không thể lĩnh hội thêm được kiến thức nào từ bộ long cốt nữa.
Đó là do sự tích lũy của bọn họ chưa đủ.
Tích lũy không đủ, dù cho có bạc vàng vạn lượng đặt trước mặt cũng không biết đường lấy, cho dù bước vào bảo sơn cũng sẽ tay không mà về.
Huyền cơ ảo diệu ẩn chứa trong long cốt thực sự quá nhiều, nhưng cũng thâm ảo vô cùng. Tô Vân và bọn Hoa Hồ đã theo học nhiều năm trong tường tự của Dã Hồ tiên sinh, nhưng nội tình vẫn còn thua kém sĩ tử của Thiên Đạo viện. Bọn họ chỉ có thể từ hình thái kết cấu của long cốt mà học được những thứ nông cạn, không cách nào lĩnh hội được những ảo diệu sâu xa hơn.
Dù vậy, Ngạc Long Ngâm và Giao Long Ngâm của bọn họ cũng đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Hoa Hồ là người đầu tiên chuyển từ Ngạc Long Ngâm sang Giao Long Ngâm. Con giao long của hắn vô cùng sống động, giống y như thật. Về mặt hình thái thần vận, hắn cũng không kém Tô Vân là bao. Dù hắn có chỗ khiếm khuyết so với Tô Vân, nhưng những sĩ tử có thể đạt tới thành tựu như hắn cũng không nhiều.
Ba con tiểu hồ ly khác cũng tiến bộ vượt bậc, đuổi sát theo Hoa Hồ.
Nguyên bản Giao Long Ngâm của bọn họ đều là chỉ có hình mà không có cốt, bây giờ đã có xương cốt, uy lực của Giao Long Ngâm cũng vì thế mà tăng vọt!
"Chân Long có nhiều xương cốt như vậy, mà xương cốt lại tương liên với cơ bắp, cũng có nghĩa là, gân mạch và cơ bắp trong cơ thể Chân Long cũng nhiều gấp năm lần con người!"
Tô Vân không khỏi thấy da đầu tê dại. Chênh lệch về thân thể giữa người và rồng, nào chỉ đơn giản là gấp năm lần.
Mật độ xương cốt của rồng gấp năm lần người, số lượng xương cốt gấp năm lần người, gân mạch gấp năm lần người, cơ bắp gấp năm lần người, khí tức gấp năm lần người, tốc độ tuần hoàn máu gấp năm lần người. Những con số này không phải là cấp số cộng, mà là cấp số nhân!
Hơn nữa, Tô Vân còn chưa tính đến sự chênh lệch về các tạng phủ như tâm, can, tỳ, phế, thận.
Nếu tính cả những thứ này vào, chênh lệch giữa người và rồng sẽ chỉ càng lớn hơn!
"Thứ duy nhất con người có thể dùng để rút ngắn khoảng cách, chính là cái đầu linh hoạt này."
Thiếu niên trước mắt dần dần chìm vào u tối, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Đây chính là nguyên nhân người được gọi là vạn vật linh trưởng. Thân thể về mọi mặt đều không bằng rồng, vậy thì phải thông qua nghiên cứu, để bản thân nắm giữ được ảo diệu cường đại của rồng, biến rồng thành chiêu thức của mình, thành thần thông của mình, để lớn mạnh thân thể của chính mình."
Quần áo của hắn bỗng nhiên khẽ rung động, lồng ngực phồng lên rồi lại xẹp xuống, biên độ lên xuống ngày một lớn.
"Oanh! Oanh! Oanh!"
"Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!"
Trong lồng ngực hắn truyền ra từng trận long ngâm. Chỉ thấy tấm lưng hắn ngày một rộng ra, một luồng kình lực cường đại đột nhiên phát ra, "xẹt" một tiếng làm rách toạc quần áo của hắn!
Bọn hồ yêu như Hoa Hồ giật nảy mình, chỉ thấy sau lưng Tô Vân, từng thớ cơ nổi lên, xếp thành những đường vân thẳng đứng, giống như từng chiếc xương sườn cắm nghiêng trên cột sống!
Tấm lưng của hắn đã rộng ra gấp đôi bình thường, những đường cong cơ bắp sau lưng cũng nhiều hơn bình thường mấy lần. Cộng thêm những đường đại gân căng cứng và những mạch máu nổi cộm, tấm lưng của Tô Vân toát ra một vẻ đẹp đầy bạo lực!
Bá ——
Long văn thân hiện lên, một con giao long giương nanh múa vuốt đang du tẩu trên lưng hắn, từ từ giãn thân mình ra, nằm phủ phục trên đó.
Thế nhưng, so với long văn thân trước kia, lần này đuôi rồng lại cuộn ở bên ngoài, đầu rồng nằm ở trung ương. Cùng với dáng vẻ phong yêu viên bối, trên rộng dưới hẹp của Tô Vân, trông tựa như một bức hoành đồ Long Bàn Thiên Đỉnh!
"Tiểu Vân đang đem xương sườn của Chân Long áp dụng lên người mình!"
Hoa Hồ lập tức nhìn ra huyền cơ. Tô Vân không hề mọc ra xương sườn của Chân Long, mà là dùng khí huyết để mô phỏng xương sườn Chân Long, khiến cho số lượng xương sườn của mình tăng lên gấp bội.
Không chỉ có vậy, hắn còn dùng khí huyết để mô phỏng ra nhiều cơ bắp và gân lạc hơn!
Hắn chưa từng giải phẫu Chân Long, chỉ dựa vào long cốt để suy diễn ra những cơ bắp và gân lạc này, nhưng dù vậy, cũng đã đủ khiến cho sức bộc phát của hắn tăng trưởng!
Tô Vân tán đi khí huyết, thân thể lại khôi phục như thường. Cơ mặt thiếu niên giật giật, Hoa Hồ vội hỏi: "Tiểu Vân, khí huyết của ngươi tiêu tán rồi sao?"
"Không phải, rách mất một bộ y phục rồi."
Tô Vân tỏ vẻ tiếc hận, y phục phía trước của hắn vẫn còn nguyên, nhưng sau lưng đã rách thành từng mảnh, mát mẻ vô cùng.
"Ta có cất hai bộ y phục mới để dành mặc vào thành, nếu bây giờ mặc vào, lúc vào thành sẽ không còn mới nữa."
Thiếu niên đem những mảnh vải rách sau lưng buộc lại với nhau, nói: "Sẽ bị người trong thành chê cười."
Gió lạnh thấu xương thổi qua sơn cốc, phát ra tiếng u u, như tiếng kèn báo hiệu mùa đông. Lúc bọn Tô Vân đi ra khỏi Táng Long Lăng, trên trời đã đổ tuyết lớn như lông ngỗng.
Bông tuyết còn chưa rơi xuống Táng Long Lăng thì đã bị hơi nóng hừng hực làm tan thành hạt mưa, rơi xuống người bọn họ, mang theo từng tia lạnh lẽo.
Càng đi ra ngoài, thời tiết càng rét lạnh. Tô Vân và bọn Hoa Hồ vội vàng trở về Thiên Môn trấn. Tô Vân cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, phải lấy y phục mới ra thay sớm.
Thiên Môn trấn bị ảnh hưởng bởi Táng Long Lăng nên không có tuyết rơi, chỉ có mưa phùn. Nhưng bên ngoài trấn thì rất nhanh đã bị tuyết trắng mênh mông bao phủ khắp mặt đất, ngay cả cây cối cũng phủ đầy bông tuyết, một mảnh trắng xóa như được bao phủ trong làn áo bạc.
Sáng ngày thứ hai, Tô Vân tỉnh dậy, mặc quần áo rồi đẩy cửa ra, một luồng gió mát phả vào mặt, xua đi cái nóng bức trong người.
Bọn hồ yêu của Hoa Hồ đều không có ở nhà. Tô Vân mở cửa rào nhìn ra ngoài, mặt đất trong Thiên Môn trấn ướt sũng, trên trời lơ lửng sương mù. Phía xa xa là một màu tuyết trắng mênh mông, che khuất cả núi rừng, cây cối và đường đi.
Ngoài trấn truyền đến tiếng chim hót líu lo. Tô Vân xa xa trông thấy trên cây có mấy con chim lớn cao hơn nửa người đang đứng, còn dưới gốc cây không xa, mấy con hồ ly đang săn mồi trong đống tuyết.
Dẫn đầu chính là Hoa Hồ, nó nghiêng đầu ngồi xổm trong tuyết, thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía. Bỗng nhiên, tựa hồ như thấy được con mồi đang đào tuyết tiến tới, Hoa Hồ liền vụt một cái nhảy lên thật cao, đầu hướng xuống dưới, chân chổng lên trời, lao đầu cắm thẳng xuống.
Đầu nó cắm sâu vào trong đống tuyết, chỉ còn lại một cái đuôi to đang ngoe nguẩy bên ngoài.
Cái đuôi kia còn không yên phận mà lúc lắc hai lần.
Hoa Hồ từ trong đống tuyết chui ra, mũi bị va đến chảy máu, hẳn là đã đâm vào tảng đá dưới lớp tuyết. Nhưng trong miệng nó lại ngậm một con chuột đồng đang nhân lúc tuyết rơi mà ra ngoài kiếm ăn.
Đây là món ăn mà đám hồ ly ở Thiên Thị viên thích nhất.
Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình và Thanh Khâu Nguyệt cũng đang bắt chước làm theo trong đống tuyết. Có lúc vận may tốt thì bắt được chuột đồng, có lúc lại tự làm mình đâm đến chảy cả máu mũi.
Tô Vân nhìn cảnh tượng này, trong lòng thấy một mảnh an bình.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên giật mình: "Con mắt của ta..."
Sau một giấc ngủ, hai mắt của hắn đã phục minh.
Trong cơ thể hắn, lò lửa trong hồng lô đang cháy hừng hực, lò lửa chia làm sáu tầng, tầng ngoài cùng là hỏa diễm màu xanh lam thuần khiết.
Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên của hắn đã bất tri bất giác tu luyện đến đệ lục trọng.
Hắn phải đi rồi, đã đến lúc phải rời khỏi Thiên Môn trấn.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Không Phải Hí Thần