**Chương 42: Linh Sĩ Tô Vân**
Tô Vân men theo dây thừng từ trên trời hạ xuống, lấy ra một chiếc bánh cuốn ủ trong ngực cho ấm rồi mới đưa lên miệng gặm. Hắn ăn xong hai cái lại vốc một nắm tuyết bỏ vào miệng.
Viên Tam tổ sư hẳn vẫn đang tìm kiếm tung tích của hắn. Lúc này tuyệt đối không thể nhóm lửa, bởi khói bốc lên chẳng khác nào chỉ điểm phương vị cho lão.
Thiếu niên vừa ăn bánh, vừa nhìn sắc trời dần hửng sáng. Một đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã trôi qua.
“Viên Yêu đã bị ta dẫn dụ tới đây, Viên Tam tổ sư cũng đang truy sát ta, nhị ca và mọi người bây giờ hẳn đã an toàn.”
Tô Vân lại ăn một miếng tuyết, bỗng nghe phía sau có tiếng vật nặng giẫm lên tuyết đọng truyền đến, trong lòng khẽ động, vội vàng ném Thần Tiên Tác ra một lần nữa để bay lên không trung.
Hắn chân trước vừa đi, Viên Tam tổ sư chân sau liền tới.
Lão vượn già này cúi xuống ngửi ngửi trên mặt tuyết, rồi ngửa đầu rống lớn.
“Lão vượn già này làm sao đuổi kịp ta được? Chẳng lẽ hắn có thần thông truy tung nào đó?”
Tô Vân trong lòng buồn bực. Hắn đối với tính linh thần thông hoàn toàn không biết gì, chỉ từng nghe người ta nói qua chứ không rõ Viên Tam tổ sư đã dùng thủ đoạn gì để truy lùng tung tích của mình.
Thiếu niên theo Thần Tiên Tác lên ngày một cao, bầu trời cũng càng lúc càng sáng. Khi Thần Tiên Tác lên đến cực hạn liền tựa như một con trường xà vắt ngang tầng mây.
Tô Vân khoanh chân ngồi trên sợi dây. Giờ phút này hiếm khi không có gió, cũng không đến nỗi rét lạnh như vậy.
Chỉ thấy nơi chân trời một tia kim quang rắc xuống, một vầng thái dương vàng óng đã ló dạng, kim quang dần dần hạ xuống, chiếu rọi lên gương mặt thiếu niên. Mà ở phía dưới, Thiên Thị viên vẫn còn là một vùng tăm tối, nơi đó vẫn là ban đêm.
Tô Vân trong lòng khẽ động, vận công tu luyện Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên.
Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên chí cương chí dương, theo công pháp của hắn khởi động, từng đạo ánh nắng tụ lại, chiếu rọi mi tâm của hắn, quang mang theo khí huyết lưu chuyển mà di động, thuận mi tâm tiến vào trong người, đi qua cổ họng, rồi chìm vào đan điền.
Tô Vân hô hấp thổ nạp, quang mang kia cũng càng lúc càng rạng rỡ, những tia sáng được Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên của hắn tụ lại cũng ngày một mạnh mẽ.
Dần dần, nhật tinh hội tụ trước mặt hắn, hóa thành một quả cầu lửa nhỏ, phảng phất một vầng tiểu thái dương lúc thì chầm chậm bay lên, lúc lại từ từ lặn xuống ngay trước mặt hắn.
“Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên hấp thu nhật nguyệt tinh hoa tốc độ nhanh hơn Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên, nhưng luyện ra không được tinh khiết. Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên luyện hóa nhật nguyệt tinh hoa tốc độ càng nhanh, mà lại càng thêm tinh thuần.”
Tô Vân trong lòng khẽ động: “Không biết có thể kết hợp sở trường của hai loại Dưỡng Khí Thiên này lại với nhau được không?”
Hắn thử mượn Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên để tăng nguyên khí, rồi lại dùng Hồng Lô Thiện Biến để luyện hóa nguyên khí, quả nhiên so với tu luyện ngày thường nhanh hơn rất nhiều.
Người khác không phải chưa từng nghĩ đến việc tu luyện hai loại công pháp Dưỡng Khí Thiên, nhưng chỉ tu luyện một môn cho đến mức tinh thông đã là chuyện vô cùng khó khăn, huống chi là tu luyện cả hai cùng lúc?
Hơn nữa, nếu đã tu luyện đến Trúc Cơ lục trọng, tự nhiên sẽ từ bỏ Dưỡng Khí Thiên mà chuyển sang tu luyện công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, nào có ai còn tốn công tốn sức vào Dưỡng Khí Thiên nữa?
Tô Vân không có công pháp cảnh giới Uẩn Linh, cho nên cũng chỉ có hắn mới tiếp tục tu luyện Dưỡng Khí Thiên.
Nguyên khí của hắn ngày càng hùng hậu, khí huyết lưỡng vượng, tự cảm thấy thân thể cũng tăng lên rất nhiều. Hắn mở mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt trời đã lên cao, sắc trời ở Thiên Thị viên đã sáng rõ.
“Lâu Ban tiền bối nói ta đã là Linh Sĩ, cần gì phải sợ Viên Tam tổ sư? Ta rõ ràng chưa từng tu luyện công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, vì sao ông ấy lại nói ta là Linh Sĩ?”
Tô Vân trong lòng khẽ động, cẩn thận hồi tưởng lại những thông tin mình biết về Linh Sĩ.
Linh Sĩ, là những bậc sĩ nhân có tính linh cường đại.
Linh Sĩ có tính linh thần thông, là do tâm tâm niệm niệm ngưng tụ mà thành.
Tính linh thần thông, là do ý niệm của Linh Sĩ dung hợp cùng khí huyết mà biến thành.
Ví như, tính linh thần thông của nho sĩ thường là những văn chương đọc hằng ngày, sau khi lĩnh ngộ tinh túy của văn chương, tri hành hợp nhất, vận dụng vào thực tiễn thường nhật, biến thành chuẩn tắc hành vi của bản thân, ngôn hành cử chỉ không vượt quy củ, không vi phạm chuẩn tắc của mình, văn chương liền có thể hóa thành tính linh thần thông.
Những thần thông khác, hẳn cũng như vậy.
Nếu sở niệm là kiến trúc, thần thông sẽ tựa như gạch ngói điệp gia, rường cột chạm trổ, đấu củng tương thừa, lang yêu man hồi, diêm nha cao trác;
Nếu sở niệm là hoa cỏ, thần thông sẽ tựa như hoa tươi nở rộ, đóa đóa kiều diễm, muôn hồng nghìn tía hơn cả sắc màu thế gian;
Nếu sở niệm là mãnh thú, thần thông sẽ tựa như mãnh hổ dạ hành, giao long tàng uyên, phượng tê ngô đồng;
Nếu sở niệm là Thần Ma, thần thông sẽ tựa như tượng Kim Cương trong miếu thần, hoặc ba đầu sáu tay, hoặc trán sinh tam nhãn, hoặc toàn thân hỏa diễm;
Nếu sở niệm là binh khí, thần thông sẽ tựa như lưỡi đao sắc bén!
“Vậy, sở niệm trong tính linh của ta là gì?”
Tô Vân nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một tia minh ngộ: “Thứ mà ta tâm tâm niệm niệm, kỳ thực chính là chiếc đại hoàng chung dùng để tính thời gian! Như vậy tính linh thần thông của ta...”
Hắn đột nhiên cất tiếng cười ha hả, nhưng cười rồi, thiếu niên lại ngồi trên sợi dây mà nghẹn ngào.
Năm hắn bảy tuổi, gặp phải biến cố ở trấn Thiên Môn mà trở thành một tiểu mù lòa. Nghe lời chỉ điểm của Sầm bá, hắn tìm đến tháp chuông trong trấn để sờ chuông, sau đó ngày đêm không ngừng tưởng tượng trong đầu mình có một chiếc chuông đồng lớn y hệt, khắc đầy những khắc độ thời gian.
Ai biết được trong sáu, bảy năm qua hắn đã hao tổn bao nhiêu tinh lực, tốn bao nhiêu thời gian, chịu đựng bao nhiêu khổ cực?
Ai biết được khi tưởng tượng ra chiếc hoàng chung này, hắn đã sai sót bao nhiêu lần, vì vậy mà vấp ngã bao nhiêu lần, té xuống khe rãnh bao nhiêu lần?
Tô Vân ngồi trên Thần Tiên Tác giữa tầng mây, vừa cười vừa lau nước mắt.
Sắp hết năm, qua năm mới, hắn sẽ tròn mười bốn tuổi, khi đó cũng vừa tròn bảy năm kể từ tai biến ở trấn Thiên Môn.
Mù lòa sáu, bảy năm, nếm trải sáu, bảy năm cay đắng và đau xót, cuối cùng hắn cũng đã có thu hoạch.
Thiếu niên đứng dậy, vận khí huyết của mình lên, để chúng lấp đầy chiếc đại hoàng chung!
Coong!
Hắn ngẩng đầu lên, thấy được hư ảnh một chiếc hoàng chung khổng lồ trên đỉnh đầu, tựa như được đúc bằng đồng thau, tổng cộng có bảy tầng, chia thành năm, tháng, ngày, giờ, khắc, giây, hốt. Mỗi tầng đều có khắc độ, và mỗi khắc độ đều có quy luật vận hành riêng!
Theo khí huyết của hắn vận hành, hoàng chung càng lúc càng rõ ràng, các khắc độ cũng ngày một hiện rõ.
Tô Vân cất bước đi giữa không trung, ánh mặt trời chiếu rọi, hoàng chung lưu lại một bóng ảnh nhàn nhạt trên người hắn. Giờ khắc này, hắn cuối cùng đã có được tính linh thần thông của chính mình!
Hoàng chung xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, trên khắc độ hốt dần dần hiện ra ba mươi sáu bức lạc ấn Bạch Viên, mỗi con một tư thái.
Trên khắc độ hốt vốn đã có ba mươi sáu bức Ngạc Long Đồ, giờ đây khi được khí huyết thẩm thấu, hình thái của Ngạc Long Đồ dần phát sinh thay đổi, phảng phất như Ngạc Long độ kiếp, biến hóa thành ba mươi sáu bức Giao Long Đồ!
Thêm ba mươi sáu bức Bạch Viên Đồ mới, bảy mươi hai bức đồ này chỉ chiếm hai phần mười khắc độ hốt, vẫn chưa lấp đầy toàn bộ.
Điều kỳ dị là, theo sự xoay tròn của tầng khắc độ hốt dưới cùng, Ngạc Long và Bạch Viên trong bảy mươi hai bức đồ này cũng không ngừng diễn luyện chiêu pháp của riêng mình, sống động như thật.
“Vậy, tính linh thần thông rốt cuộc dùng như thế nào?”
Tô Vân nhíu mày, hắn đã đi tới cuối sợi dây, đột nhiên tung người nhảy xuống, bàn tay khoác lên sợi dây. Thần Tiên Tác lập tức như mất đi điểm tựa, phi tốc lao xuống!
“Ta chưa từng học qua công pháp của cảnh giới Uẩn Linh, không biết sử dụng ra sao, nhưng Viên Tam tổ sư hẳn phải biết. Cứ cùng hắn giao đấu một trận, ta ắt sẽ biết!”
Tô Vân cấp tốc rơi xuống. Phía dưới, Thiên Thị viên hùng vĩ tráng lệ, dãy núi liên miên, khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ.
Tô Vân nhìn xuống, sông núi như đập vào mặt.
Mà trong vùng tuyết trắng, Viên Tam tổ sư sắc mặt âm trầm, đang dùng băng tuyết đắp lên miệng vết thương để giảm bớt đau đớn.
Trên ngọn cây trong khu rừng bên cạnh lão, sáu con Bạch Viên đứng trên đỉnh ngọn cây cao nhất, nhẹ nhàng như không có chút trọng lượng nào, đang ngóng trông nhìn ra bốn phương tám hướng.
Sáu con Bạch Viên này mỗi con một tư thái, động tác của chúng hoàn toàn là sáu chiêu thức mở đầu của Viên Công Quyết!
Đúng lúc này, một con Bạch Viên đột nhiên thấy Tô Vân đang nắm dây thừng lao xuống từ không trung, vội vàng phát ra một tiếng vượn hú thê lương!
Viên Tam tổ sư tinh thần chấn động, dí tuyết vào vết thương, bỗng nhiên đứng dậy, tóm lấy cây Hỗn Thiết Bổng dựng cạnh gốc cây, khí huyết chấn động, rót vào trong Hỗn Thiết Bổng.
Chỉ nghe sáu tiếng vượn hú truyền đến, sáu con Bạch Viên kia từ ngọn cây nhảy xuống, bay về phía Hỗn Thiết Bổng.
Nếu Tô Vân ở đây, hắn sẽ nhận ra thân pháp của sáu con Bạch Viên này khi bay về phía Hỗn Thiết Bổng hoàn toàn chính là sáu chiêu thức của Viên Công Quyết.
Đinh, đinh, đinh, đinh, đinh, đinh!
Sáu tiếng va chạm trong trẻo truyền đến. Nơi đầu cây Hỗn Thiết Bổng quấn da đồng thau, mỗi bên đều hiện ra ba lạc ấn Bạch Viên, sống động như thật.
Sáu con Bạch Viên này, cũng giống như Ngạc Long Đồ, Bạch Viên Đồ trên khắc độ hoàng chung của Tô Vân, đều là một loại khí huyết lạc ấn kỳ lạ.
Viên Tam tổ sư vác gậy sắt lên, cất bước xông ra, như mũi tên rời cung lao về phía nơi Tô Vân đáp xuống!
Hỗn Thiết Bổng trong tay lão không phải là cây gậy sắt thật sự, mà chính là tính linh thần thông!
Lạc ấn Bạch Viên chính là khí huyết hóa thành lạc ấn trên tính linh thần thông sau khi lão tu luyện Tiên Viên Dưỡng Khí Thiên trong thời kỳ Trúc Cơ, lúc đem Viên Công Quyết tu luyện tới thành tựu loại thứ ba!
Mỗi lần lão đều có thể tìm thấy Tô Vân một cách chính xác, chính là dựa vào lạc ấn Viên Công Quyết trong tính linh thần thông của mình.
Tô Vân vừa rơi xuống đất, lập tức thu Thần Tiên Tác vào trong bao quần áo.
Thiếu niên buộc chặt bao quần áo sau lưng, yên lặng điều chỉnh khí tức.
Hắn tin rằng Viên Tam tổ sư nhất định có thể tìm được mình, không cần phải đi tìm, chỉ cần ở lại đây dĩ dật đãi lao là đủ.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển nhẹ. Tô Vân ngẩng đầu, chỉ thấy nơi xa một đường tuyết trắng rẽ đôi cả cánh đồng, tuyết lớn hai bên như sóng dâng, cuộn trào sang hai phía!
Mà ở giữa, chính là một con Bạo Viên lông trắng, tay cầm Hỗn Thiết Bổng, gậy sắt lê đất, đang băng băng lao tới!
Khóe mắt Tô Vân giật giật. Con Bạo Viên lông trắng kia tốc độ cực nhanh, khí huyết áp bách vô cùng mạnh mẽ, còn chưa đến gần mà áp lực đã khiến hai mắt Tô Vân nhói đau!
“Tu vi của Viên Tam tổ sư mạnh hơn ta, khí huyết áp bách của hắn đang ép lui khí huyết trong mắt ta, khiến ta một lần nữa biến thành mù lòa.”
Tầm mắt trong mắt Tô Vân càng lúc càng ảm đạm, đó là do khí huyết trong mắt hắn không đủ để trấn áp Tiên Kiếm, khiến cho lạc ấn Tiên Kiếm trỗi dậy, sắp một lần nữa chiếm cứ đồng tử của hắn!
“Nhưng tuyệt đối không thể lùi!”
Tô Vân quát lớn, ánh nắng trên đỉnh đầu hội tụ, hóa thành một quả cầu lửa nhỏ, xoay quanh hoàng chung, chiếu sáng các loại khắc độ trên chuông!
Khí huyết trong cơ thể hắn cuồng bạo dâng lên, ngăn chặn khí huyết áp bách của Viên Tam tổ sư, ánh mắt quay về quang minh!
Ngày đông, cảnh tuyết.
Viên Tam tổ sư nhảy vọt lên, khí huyết tăng vọt khiến toàn thân lão nổi lên từng khối cơ bắp cuồn cuộn, cường tráng không gì sánh được, tựa như một tòa tháp trắng!
Toàn thân trên dưới vết thương đều nứt toác, khí huyết văng tung tóe, nhưng cây Hỗn Thiết Bổng to bằng cánh tay lại vung lên một tiếng vun vút quét tới!
Tô Vân cất bước xông lên. Một người một vượn, giữa không trung ầm vang va chạm!
Tuyết đọng trên mặt đất đột nhiên như gặp phải một đòn trọng kích vô hình, từng mảng lớn vỡ nát tung tóe, tạo thành một hố sâu có đường kính ba bốn trượng!
*Trạch Trư: Tác phẩm Lâm Uyên Hành đã đạt thành tựu Tiểu Già khi đầu tư, các vị đã nhận được hoa hồng chia chưa? Nếu nhận được rồi thì tìm chỗ giương đề cử đi!*
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Khấu Vấn Tiên Đạo (Dịch)