Logo
Trang chủ

Chương 261: Đến tột cùng là ai

Đọc to

Dứt lời với Trương Nhụy, Kế Duyên không quay đầu lại mà cứ thế bước đi. Chỉ một loáng sau, tú bà đã tay cầm quạt, xách váy vội vã đuổi theo. Vương Lập đương nhiên cũng lẽo đẽo bám sát.

"Ai da, vị tiên sinh này, quả là thân thể cường tráng, bộ pháp phiêu dật, lão thân mới đi mấy bước đã sắp không theo kịp rồi! Tiên sinh à, Hồng Tú cô nương tuy đang đàn hát cùng người khác, nhưng chắc cũng sắp xong rồi. Lát nữa, để lão thân qua hỏi giúp ngài. Trước mắt, mời ngài vào thuyền dùng trà đã nào..."

Kế Duyên nhìn bà mụ, mỉm cười gật đầu.

"Tốt, phiền bà rồi."

"Ai da, không phiền, không phiền chút nào!"

Tú bà cười xởi lởi, chiếc quạt tròn trong tay phe phẩy cũng nhanh hơn thường lệ, để lộ tâm tình có chút kích động.

Vương Lập đi bên cạnh không nói một lời, mãi sau mới sực nghĩ lại, những lời hắn vừa ghé tai nói nhỏ với tú bà ban nãy, vị lão thần tiên này chắc hẳn đã nghe thấy hết rồi.

Kế Duyên đương nhiên biết Vương Lập đã nói gì. Chẳng cần phải đoán, với thính lực của hắn, làm sao có thể không nghe được? Nhưng chuyện này cũng xem như có ích, nên hắn cũng không cần vạch trần.

Đại Tú Lâu này quả thực có quy mô không nhỏ, bên trong còn có rất nhiều đình viện, nhã các, xem như đã đưa việc kinh doanh thanh lâu đến mức đỉnh cao. Tú bà dẫn Kế Duyên và Vương Lập đi thẳng ra phía sau, trên đường còn ân cần giới thiệu cô nương trong viện nào am hiểu tài nghệ gì, cô nương nào lại là người mới, sắc nghệ vẹn toàn.

Thế nhưng, thấy Kế Duyên gần như không thèm liếc mắt, dù có ngẫu nhiên nhìn qua cũng chỉ là tùy ý, tú bà thầm đoán vị gia này hẳn đã quen nhìn mỹ nhân, loại son phấn tầm thường khó mà lọt vào mắt xanh của ngài.

Chẳng mấy chốc, mấy người đã đi xuyên qua Đại Tú Lâu, đến bên bờ sông. Họ men theo sạn đạo bằng gỗ trên mặt nước Túc Giang, tiến về phía đại tú thuyền ở nội viện phía trước.

"Vị đại tiên sinh này, còn có Vương tiên sinh, phía trước chính là đại tú thuyền rồi. Những cô nương xuất sắc nhất của tú các chúng ta đều ở trong đó cả đấy! Ha ha ha... Mời theo ta lên thuyền!"

Tú bà phe phẩy quạt, nhẹ nhàng che miệng cười, vừa dẫn đường vừa cẩn thận quay đầu lại nhìn Kế Duyên. Bắt gặp Kế Duyên đang mỉm cười, bà liền phất tay áo đi tiếp.

Cú phất tay áo ấy lại khiến tú bà trong lòng dâng lên một cảm giác như gột sạch bụi trần, vầng trăng sáng trên cao vừa vặn chiếu bóng xuống mặt nước bên cạnh.

Thật ra, làm tú bà lâu năm, bà đã gặp qua vô số nam nhân. Vị đại tiên sinh này dung mạo dĩ nhiên là đẹp, nhưng người tuấn tú hơn tuyệt đối không ít. Thế nhưng, cái khí chất tự nhiên và đạm mạc, cùng với vẻ tang thương phảng phất nơi ngài quả là hiếm thấy trong đời bà.

Trong một nhã thất trên thuyền, tú bà mời Vương Lập và Kế Duyên ngồi xuống, dặn dò người bên ngoài pha trà rồi mới cáo từ.

"Hai vị xin cứ tạm ngồi đây thưởng trà, lão thân đi xem thử bên lầu các của Hồng Tú cô nương thế nào..."

Tú bà đứng dậy rời đi, vừa khoan thai bước ra khỏi nhã thất, bước chân đã vội vã tăng tốc, hướng về lầu các của Hồng Tú.

Nhã thất tĩnh lặng, ngoài khách ra thì hạ nhân cũng chỉ hầu hạ bên ngoài.

Kế Duyên nâng chén trà lên ngửi hương, sau đó mới nhấp một ngụm. Vương Lập và Trương Nhụy cũng ngồi theo tư thế quỳ ở hai bên trái phải. Bên ngoài khung cửa sổ là mặt sông Túc Giang yên ả.

"Mùi son phấn trên thuyền này lại không quá nồng."

Trương Nhụy lên tiếng, đoạn cầm chén trà của Vương Lập đưa lên mũi hít nhẹ một hơi, một luồng bạch khí liền bị hút vào. Nàng vốn giỏi ẩn mình, lại có pháp lệnh của Kế tiên sinh nên không sợ khí tức bị bại lộ.

Vương Lập thấy vậy, liếc nhìn Kế Duyên rồi tự mình lấy một chén trà mới, rót cho mình một ly, đồng thời ngó nghiêng quan sát nhã thất trên đại tú thuyền.

Lần duy nhất hắn được lên đại tú thuyền trước đây là được mời đến thuyết thư. Lần đó, vừa gặp Hồng Tú liền kinh ngạc như thấy thiên nhân. Kể xong truyện, hắn còn được Hồng Tú cô nương mời một chén rượu, nàng còn khẽ nói với hắn có thể gọi nàng là "Uyển Nhi".

Kể từ đó, Vương Lập trở thành khách quen của Đại Tú Lâu, ngày đêm thương nhớ đóa hồng tú lệ ấy. Đương nhiên, những cô nương khác trong thanh lâu này cũng mỗi người một vẻ, Vương Lập cũng đều yêu thích.

"Kế tiên sinh..."

Vương Lập yếu ớt gọi một tiếng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Vương tiên sinh cứ nói, Kế mỗ nghe đây."

Kế Duyên vừa thưởng trà vừa nói, cũng không nhìn Vương Lập. Một tay hắn đưa vào trong tay áo, lấy ra một quyển sách. Tình huống này, Vương Lập lại không hề cảm thấy việc một quyển sách giấu trong tay áo có gì đột ngột.

"Kế tiên sinh, ngài... ngài nói Hồng Tú cô nương bây giờ là... thứ không sạch sẽ ư?"

Kế Duyên lật hai trang sách, tìm đến vị trí đọc dở lần trước, miệng vẫn đáp mà không nhìn Vương Lập.

"Sạch sẽ hay không, phải xem qua mới biết được."

"Kế tiên sinh, không giấu gì ngài, Vương mỗ đối với Hồng Tú cô nương là thật lòng. Hơn một năm trước sau khi gặp Uyển Nhi... à, gặp Hồng Tú cô nương, tại hạ vẫn luôn cảm thấy một nữ tử như vậy không nên lưu lạc chốn phong trần. Nếu Hồng Tú cô nương thật sự bị yêu quái bức hại, ngài..."

"Biết rồi, biết rồi, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Kế Duyên nói một câu, rồi lại tiếp tục lật sách. Đây là quyển sách do chính hắn viết ra để thôi diễn, thỉnh thoảng xem lại cũng thấy thật kỳ diệu.

"Ái chà, Vương mỗ..."

"Họ Vương nhà ngươi có thôi đi không? Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, Kế tiên sinh chưa sốt ruột mà ta đã thấy phiền rồi đây!"

Trương Nhụy ngồi bên cạnh bực bội ngắt lời Vương Lập.

Vương Lập ngượng ngùng cười.

"Vương mỗ chỉ cảm thấy, lần này thực ra cũng là một cơ hội tốt để cứu Hồng Tú cô nương. Một kỳ nữ như nàng, vốn dĩ phải có mệnh thiên kim tiểu thư, vậy mà lại lưu lạc đến nơi này..."

"Ồ? Vương tiên sinh rất thích nàng ta sao?"

Kế Duyên nhìn Vương Lập, thuận miệng hỏi một câu. Người sau vội vàng gật đầu lia lịa.

"Vương mỗ vừa nói rồi, sớm đã một lòng với nàng!"

Kế Duyên mỉm cười, đưa tay nhấc ấm trà châm thêm cho Vương Lập một chén, rồi lại rót cho cả Trương Nhụy. Chỉ có điều, chén của Trương Nhụy chỉ có một luồng bạch khí mỏng manh chảy ra.

"Vương tiên sinh bình thường đến Đại Tú Lâu, thường ở cùng cô nương nào?"

"Ừm... Tiểu Lan và Xuân Phương thì nhiều hơn một chút... Thỉnh thoảng cũng có Tiểu Nhã..."

"Ra là vậy..."

Kế Duyên nhìn hắn.

"Mấy vị cô nương đó có điểm gì thu hút ngài?"

Vương Lập mặt mày khô khốc, nói năng có chút ấp úng.

"Thì... thì... đều rất dịu dàng... Lại, lại có tài nghệ..."

"Ngươi không phải nói một lòng với Hồng Tú sao?"

Trương Nhụy ngồi bên cạnh cười khẩy một tiếng. Vương Lập lúng túng biện bạch.

"Cái này... cái này không giống nhau..."

Kế Duyên thở dài, lắc đầu nhìn về phía Vương Lập. Đây cũng là lần đầu tiên trong đêm nay Vương Lập thật sự nhìn rõ đôi mắt xanh của Kế Duyên.

"Vương tiên sinh, đó không gọi là thật lòng yêu thích. Thực sắc tính dã, ngươi chẳng qua chỉ là háo sắc mà thôi..."

"Xì..."

Trương Nhụy không nhịn được, bật cười phụt ra một ngụm trà khí. Vương Lập thì ngẩn người ra một lúc, rồi xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào, vội vàng cúi đầu uống trà.

Đợi khoảng một khắc đồng hồ, bên ngoài hành lang trên thuyền mới vang lên tiếng bước chân. Tú bà vừa đẩy cửa ra, giọng nói ân cần đã vội vã truyền vào.

"Ai da, để hai vị đợi lâu rồi, Hồng Tú cô nương đang dặm lại phấn son, lập tức tới ngay... Ơ..."

Tú bà đi vào giữa phòng, thấy trên bàn có đến ba chén trà đã dùng qua, trong lòng thoáng suy nghĩ nhưng không nghĩ ra nguyên cớ, liền không hỏi nhiều, chỉ quỳ xuống bên bàn trà trên một chiếc nệm êm.

"Hồng Tú cô nương vì thể hiện sự tôn trọng, trước khi tiếp khách đều sẽ dặm lại phấn son một chút. Nghe nói có một bậc quân tử tao nhã như tiên sinh đây mộ danh mà đến, Hồng Tú cô nương cũng rất mong chờ. Ừm, đương nhiên, tài hoa của Vương tiên sinh thì chúng ta đã biết từ lâu..."

Kế Duyên không đáp lời, chỉ cầm một chiếc chén sạch, tự tay rót cho bà mụ một chén trà nóng.

Hành động này không những không khiến tú bà cảm thấy Kế Duyên hạ thấp thân phận, mà ngược lại còn làm bà được chiều mà sợ.

"Đa tạ tiên sinh!"

Kế Duyên chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục lật sách, nhưng rồi đột nhiên, động tác trên tay hắn khựng lại.

"Hửm?"

"Kế tiên sinh, sao vậy?"

"Đại tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Trương Nhụy và tú bà gần như đồng thanh hỏi. Kế Duyên nhíu mày lắc đầu, nhìn về phía tú bà.

"Hồng Tú cô nương đang dặm phấn son?"

"Vâng, đúng vậy ạ!"

Lúc này, tú bà mới nhìn rõ đôi mắt của Kế Duyên, cặp mắt khép hờ ấy lại là một màu xanh biếc, nhưng không hề có chút vẩn đục nào, trong veo óng ánh như mặt giếng cổ không gợn sóng.

"Tiên sinh có chỉ giáo gì chăng?"

Tú bà vô thức hỏi một câu.

"Không có gì!"

Kế Duyên mỉm cười, lại lật sách đọc tiếp. Vừa rồi, luồng yêu khí vô cùng đặc biệt kia bỗng nhiên phai nhạt đi rất nhanh. Đến bây giờ, nó đã trở nên lúc có lúc không, gần như nhạt đến mức không thể ngửi thấy được.

Phải biết rằng, thính giác, khứu giác và cả thị giác ở một phương diện nào đó của Kế Duyên đều nhạy bén đến mức biến thái. Hắn có thể nhìn thấu sắc màu nhân gian, ngửi được khí vị trần tục. Ở khoảng cách gần như thế này mà lại xuất hiện sự thay đổi ngay trước mặt Kế mỗ hắn, cũng coi như là lần đầu gặp phải.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, một luồng hương thơm thanh mát đặc biệt cũng bay vào trong phòng. Một đôi tay trắng ngần mềm mại đẩy cửa ra, khi cánh cửa mở được một phần ba thì khẽ khàng dừng lại một chút.

"Tiểu nữ tử Đoạn Mộc Uyển, ra mắt hai vị tiên sinh. Mụ mụ, nữ nhi đến muộn rồi!"

Vị Hồng Tú cô nương này bước vào phòng, làm một lễ vạn phúc với mọi người rồi chậm rãi đi đến bên bàn. Ánh mắt dịu dàng của nàng nhìn về phía Kế Duyên và Vương Lập. Trương Nhụy đang ngồi ngay cạnh Kế Duyên, nhưng dường như Hồng Tú không nhìn thấy nàng.

"Vậy các vị cứ trò chuyện vui vẻ, lão thân xin phép ra ngoài trước nhé?"

Tú bà cười hì hì hỏi một câu, thấy Kế Duyên gật đầu mới đi về phía cửa.

"Mụ mụ đi thong thả!"

Hồng Tú còn ngoan ngoãn nói một câu với tú bà. Bà ta gật đầu, thầm đưa mắt ra hiệu, dặn nàng phải hầu hạ cho cẩn thận.

Cánh cửa trượt một lần nữa đóng lại, Hồng Tú cô nương đã châm thêm một ly trà cho Kế Duyên và Vương Lập.

"Hai vị tiên sinh, lúc nãy trước khi tiểu nữ tử đến, tính cả mụ mụ cũng chỉ có ba người, tại sao lại có bốn chén trà? Chẳng lẽ là dành cho tiểu nữ tử sao?"

Hồng Tú khó hiểu chỉ vào chỗ trống bên cạnh Kế Duyên, thắc mắc hỏi.

"Không hổ là Hồng Tú cô nương, tâm lý thật vững vàng."

Kế Duyên nhàn nhạt nói, đôi mắt xanh của hắn đối diện với ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của Hồng Tú. Ngay cả khoảnh khắc kinh ngạc khi nhìn thấy màu mắt của hắn cũng vô cùng tự nhiên.

Đôi mắt xanh của Kế Duyên hoàn toàn mở ra, lặng lẽ nhìn Hồng Tú.

"Cô nương, lớp trang điểm của ngươi vẽ rất đẹp!"

Hồng Tú khó hiểu sờ lên mặt mình.

"Tiên sinh quá khen rồi... Phận nữ tử phong trần chúng ta, dù có tài nghệ đến đâu cũng không thoát khỏi một chữ 'sắc'..."

Kế Duyên gật đầu, cầm một chiếc chén sạch, rót cho nữ tử một ly trà. Nàng cảm tạ một tiếng, dùng tay áo che miệng chén rồi uống.

"Tiêu gia công tử quen biết ngươi như thế nào? Và tại sao ngươi lại giúp hắn tráo long tráo phụng?"

Bàn tay cầm chén của Hồng Tú khẽ run lên. Sau khi uống trà và đặt chén xuống, nàng ngạc nhiên nói:

"Tiên sinh quen biết Tiêu công tử sao? Hắn đã lâu không đến thăm Uyển Nhi rồi. Tuy kinh thành xa xôi, nhưng mà..."

"Hồng Tú cô nương, Kế mỗ có từng nói đó là Tiêu công tử ở kinh thành không?"

Kế Duyên cười lạnh một tiếng, khiến cô gái trước mặt lập tức im bặt.

"Vì Hồng Tú chỉ quen biết một vị Tiêu công tử, nên cứ ngỡ tiên sinh nói đến chính là hắn..."

"Ha ha ha..."

Kế Duyên bỗng nhiên bật cười.

"Kế mỗ từng nghe một người bạn nói, người trên thế gian này thông thạo đạo hóa trang chỉ như lông phượng sừng lân. Trong thuật biến hóa, nó luôn chiếm vị trí hàng đầu. Thần diệu trong đó quả thực đáng để suy ngẫm. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên xuất chúng."

Hồng Tú siết chặt chén trà, tùy ý liếc qua Trương Nhụy, rồi gương mặt lộ vẻ lạnh lùng nhìn Kế Duyên.

"Ngươi, rốt cuộc là ai!"

Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 531 lỗi r ad ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok hết rồi nha bạn

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 525 lỗi rồi ad ơi

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 387 mất rồi ad ơi

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 172 thiếu rồi ad a.

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 159 thiếu rồi ad ơi.

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 106 thiếu ad ơi.

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

Chương 64 bị lỗi ad ơi, ad sửa giúp nha. <3

Ẩn danh

Tần Lam

Trả lời

7 tháng trước

sao ko đọc dc mấy chương mới nhất thế??????

Ẩn danh

thanhnamhp

Trả lời

8 tháng trước

Hay quá, bộ này bị drop lâu rồi mong là sẽ được đọc full trong thời gian tới :D

Ẩn danh

Ha5661

1 tháng trước

Bây giờ tôi mới tìm đến bản truyện chữ để đọc thì thấy nhiều chi tiết hay mà ko đc lên truyện tranh. Ngay cuộc gặp đầu tiên với hồ ly