“Người coi miếu không cần phải khách khí, Kế mỗ tự mình đến là được.”
Kế Duyên cũng không phải muốn từ chối ý tốt của người coi miếu, hắn chỉ sợ người coi miếu lại quá ân cần, thậm chí còn gắp thức ăn cho mình. Mà Kế Duyên phi thường không thích người khác cứ một mực gắp thức ăn cho mình, cho dù là có lòng tốt, kiếp trước hay kiếp này đều như vậy.
Người coi miếu cũng là người từng trải, nắm vững chừng mực, biết ý tứ, tuyệt đối không làm người khác phản cảm, đặt đũa xuống rồi vội vàng trả lời:
“Kế tiên sinh là khách ở xa, ta đây là làm chủ nhà phải có chút tình nghĩa, chủ nhà tình nghĩa. Đúng rồi, mọi người đều đến đông đủ, Lưu viên ngoại, Lưu phu nhân, chúng ta có thể dọn cơm được chưa?”
“Triệu sư phó, ông mới là người coi miếu, ông nói là được.”
Lưu viên ngoại ôn hòa lên tiếng, người coi miếu thấy Kế Duyên cũng không có ý kiến, liền không cho người khác làm mà tuyên bố một tiếng:
“Mọi người ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Tất cả mọi người lúc này mới nhao nhao cầm chén đũa lên, bắt đầu gắp thức ăn.
“Nào, phu nhân ăn một miếng bánh ngọt trường thọ.”
Lưu viên ngoại cầm lấy chén, gắp thức ăn cho phu nhân của mình, những người bên cạnh cũng động đũa.
Hiện tại trên bàn thức ăn phong phú, Lưu viên ngoại không những mang theo thịt cá tới, mà còn dẫn theo cả đầu bếp. Miếu công của Thổ Địa Miếu tuy rằng biết nấu cơm nhưng tay nghề có hạn, còn đầu bếp mà Lưu viên ngoại mang đến lại khác, một bàn đồ ăn bày biện sắc, hương, vị đều đủ cả.
Trong các món ăn trên bàn có một vài món rõ ràng là đặc sản của Mặc Nguyên Huyện này, hoặc là của Đình Lương Quốc, Kế Duyên trước kia chưa từng thấy qua. Vốn tâm tình đã không tệ, giờ gắp đũa nếm thử những mỹ thực đặc sắc này, tâm tình lại càng trở nên tốt hơn.
Người coi miếu tuy rằng đang dùng bữa, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc qua chú ý tới Kế Duyên, thấy hắn lúc ăn cơm mang theo ý cười, trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm, trước đó còn sợ thức ăn không hợp khẩu vị.
“Lão gia, để con rót đầy cho ngài.”
Một gia nhân của Lưu gia đứng lên, xách theo bầu rượu rót đầy cho Lưu viên ngoại, sau đó rót cho Lưu phu nhân một ít, rồi lại rót cho mình và những người khác. Đến lượt người coi miếu, ông khoát tay:
“Đa tạ đa tạ, ta tự mình rót, ta tự rót!”
Người coi miếu lấy bầu rượu ra, không rót cho mình, mà là nhìn về phía Kế Duyên đang thưởng thức đồ ăn.
“Kế tiên sinh có uống rượu không? Đây là danh tửu của Mặc Nguyên Huyện chúng ta, người ngoài chỉ biết Nguyên Mực nổi danh, lại không biết đến Mặc Nguyên Hương này, hương vị tuyệt đối không kém.”
Kế Duyên vốn là người thích rượu, làm sao có thể không uống, liền cười gật đầu. Người coi miếu xách bầu rượu rót đầy cho Kế Duyên, sau đó mới rót cho mình.
Nâng chén nhấp một ngụm, Kế Duyên liền nhận ra cái hay của Mặc Nguyên Hương này. Loại rượu này thuộc loại nồng độ hơi cao, ban đầu uống cảm thấy bình thường, nhưng kỳ thực dư vị rất tốt, cần phải uống thật chậm, cảm nhận hương vị rồi mới nuốt xuống.
Lưu viên ngoại xem xét liền biết Kế Duyên nếu không phải trước kia từng uống Mặc Nguyên Hương, thì chính là người cực kỳ hiểu rượu, nếu không người xứ khác lần đầu uống Mặc Nguyên Hương sẽ không thể cảm nhận được vị này.
Hắn cũng quan sát Kế Duyên rất lâu rồi, một thân trường bào trắng thuần không có hoa văn hay trang sức gì, nhưng phong thái khí chất bất phàm, cây ngọc trâm trên đầu cũng không phải vật tầm thường có thể tìm thấy, hẳn là người có lai lịch.
“Không biết vị tiên sinh này là người phương nào, trước kia có thể là đã từng uống qua Mặc Nguyên Hương?”
Lưu viên ngoại lần đầu chủ động bắt chuyện với Kế Duyên.
Bàn ăn bình thường nói chuyện phiếm vốn là chuyện không thể bình thường hơn, Kế Duyên đặt chén rượu xuống đáp:
“Kế mỗ là người Đại Trinh, trước kia chưa từng uống qua Mặc Nguyên Hương, chỉ là uống qua không ít loại rượu, so với người thường thì hiểu biết nhiều hơn một chút.”
“Ồ! Thì ra là nhã sĩ đến từ Đại Trinh!”
Ở đây mọi người bao gồm cả Lưu viên ngoại và người coi miếu đều kinh ngạc một chút. Đại Trinh cách Mặc Nguyên Huyện không gần, đối với người thường mà nói đơn giản là xa tận chân trời, lại thêm quan hệ giữa Tổ Việt Quốc và Đại Trinh cực kém, ngẫu nhiên có một đoàn thương đội Đại Trinh đến Mặc Nguyên Huyện đều là cực kỳ hiếm có. Nguyên Mực của Đại Trinh phần lớn là do thương nhân Đình Lương Quốc mang qua bán, hoặc là từ những tiểu thương buôn lậu ở hai nước Tổ Việt Quốc.
“Vậy ngài đến Mặc Nguyên Huyện lần này là có việc gì? Có tiện nói đôi câu không?”
“Khụ khụ, cái kia, Lưu viên ngoại, Kế tiên sinh là bạn của một vị đại nhân có quan hệ mật thiết với Thổ Địa Miếu ta, là khách quý của miếu, có thể có chuyện quan trọng khác, những chuyện này vẫn là không nên hỏi nhiều thì hơn.”
Lưu viên ngoại cho rằng Kế Duyên là đi đường tắt buôn lậu qua Tổ Việt, cũng không dám hỏi nhiều.
“Ừ ừ, đúng đúng, Triệu sư phó nói rất đúng, chúng ta vẫn là nói chuyện khác thì hơn. Đúng rồi, từng nghe thương nhân Đại Trinh nói bây giờ Đại Trinh quốc lực hưng thịnh, chắc hẳn dân giàu nước mạnh?”
Kế Duyên cười cười.
“Trên không lo thì dưới lo làm gì, Đại Trinh quả thực không tệ, bất quá Đình Lương Quốc cũng không kém.”
“Ai, Kế tiên sinh nói vậy là sai rồi, Mặc Nguyên Huyện ta tự nhiên là không kém, nhưng những nơi khác ở Đình Lương Quốc thì chưa chắc, ăn không đủ no mặc không đủ ấm không phải là ít.”
“Ừm.”
Kế Duyên thu lại nụ cười, khẽ gật đầu, xác thực nói có lý.
“Đúng rồi, Kế mỗ vừa vặn cũng có vấn đề muốn thỉnh giáo Lưu viên ngoại và người coi miếu, không biết hai vị có từng nghe qua Đại Lương Tự?”
Mặc dù từ cảm giác quân cờ mà nói, trước kia Tuệ Đồng hòa thượng mọi chuyện đều tốt, bây giờ cũng biết Đình Lương Quốc coi như an ổn, Thiên Bảo Quốc tuy không rõ ràng cụ thể, nhưng ít nhất cũng không phải là yêu ma quỷ quái hoành hành, mà hung thủ ban đầu sát hại Mặc Giao cũng đã có manh mối khác.
Nhưng đã đến địa phận Đình Lương Quốc, Kế Duyên cũng tiện thể hỏi đôi câu.
“Kế tiên sinh cũng biết Đại Lương Tự? Danh tiếng của Đại Lương Tự này Lưu mỗ đương nhiên đã từng nghe qua, là Phật Môn đại tự viện nổi danh ở phương bắc nước ta, nghe nói cao tăng xuất hiện lớp lớp, cũng linh nghiệm vô cùng, hơn nữa còn có một chuyện thú vị, những năm gần đây cũng truyền đi rất có hình có dạng không biết thực hư.”
Vừa nghe đến lời này của Lưu viên ngoại, Lưu phu nhân liền che miệng cười, ngay cả người coi miếu cũng lộ ra nụ cười.
“Lưu viên ngoại chỉ có thể là chuyện luyến tăng kia?”
“A a a a… Còn có thể là chuyện gì, tự nhiên là chuyện kia rồi.”
Nhìn thấy nụ cười của mấy vị này, cùng với ý cười phổ biến trên mặt những người xung quanh, Kế Duyên không hiểu sao lại liên tưởng đến một điều gì đó, trong đầu xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, ừm, khuôn mặt này lại là đầu trọc.
'Không phải là ta nghĩ như vậy chứ?'
“Luyến tăng là chuyện gì?”
Kế Duyên cố ý giả bộ như không biết gì, nghi hoặc hỏi một câu.
Người coi miếu nhìn Lưu viên ngoại, thấy đối phương có ý muốn mở miệng, liền quyết đoán ngậm miệng. Quả nhiên, Lưu viên ngoại uống một ngụm rượu, mang theo ý cười nói:
“Tiên sinh có điều không biết, Đại Lương Tự này có một vị cao tăng, pháp hiệu Tuệ Đồng, rõ ràng tuổi không nhỏ, nhưng vẫn giữ được diện mạo trẻ trung tuấn tú đến cực điểm, khoác cà sa càng thêm chói lọi, không biết đã làm mê đảo biết bao nhiêu nữ khách hành hương, càng có không ít phú hộ thương nhân, vương công quý tộc các loại nữ quyến vì ngài mà thành tâm, thậm chí còn có vị Vương Gia hoang đường tự mình đến Đại Lương Tự hỏi Tuệ Đồng đại sư, hỏi có thể hoàn tục hay không…”
Có thể, quả nhiên là hắn!
Kế Duyên rất muốn giữ nghiêm túc, nhưng vẫn là không nhịn được bật cười.
“A a a a, chuyện này thật thú vị, vậy Tuệ Đồng đại sư có đáp ứng không?”
“Ha ha ha ha, tự nhiên là chưa từng đáp ứng, nhưng không chịu nổi vẫn luôn có người nhớ kỹ, có một thời gian Đại Lương Tự hương hỏa cực kỳ cường thịnh, nhưng thịnh đến mức có chút không bình thường, nữ quyến nhiều một cách dị thường!”
Người coi miếu cũng cười, ở bên cạnh nói thêm:
“Cho nên sau đó, đoán chừng cũng là Tuệ Đồng đại sư có chút sợ, dứt khoát liền không ở lâu Đại Lương Tự nữa, thường xuyên ra ngoài vân du, một chuyến chính là một hai năm thậm chí nhiều năm. Những tăng nhân khác nói vân du tu phật ta còn tin, Tuệ Đồng đại sư đây rõ ràng là tránh né nữ nhân! Đáng tiếc đi lại lâu ngày, vừa về đến vẫn là phí công nhọc sức, trước đây ít năm ngài trở về Đại Lương Tự, suýt chút nữa bị trưởng công chúa bắt giữ, ha ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha…” “Đúng đúng đúng, a a a a…”
“Ha ha ha ha…”
Trong miếu cười vang cả lên, trong đó có cả Kế Duyên, xem ra Tuệ Đồng hòa thượng trải qua vẫn rất phong phú, ừm, ít nhất là rất đặc sắc.
Mà «Kiếm Ý Thiếp» tuy rằng ở trong tay áo, nhưng suy nghĩ đến việc có hơn một trăm tiểu gia hỏa hoạt bát ở trong đó, Kế Duyên cố ý không ngăn cách cảm giác nghe nhìn với bên ngoài, chỉ đơn phương im lặng âm thanh phát ra, cho nên lúc này trong «Kiếm Ý Thiếp» càng thêm náo nhiệt.
Sau khi cười xong, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng hòa hợp hơn không ít, mời rượu, rót rượu cũng bình thường trở lại. Tại Lưu viên ngoại bọn người hỏi han, Kế Duyên cũng kể rất nhiều chuyện lý thú, không giới hạn ở Đại Trinh, mà là những năm gần đây đi qua và trải nghiệm.
Một ít chuyện thần tiên ma quái cũng kể, bất quá phía trước thường thêm vào một câu "nghe nói" hoặc là "lời đồn", nhưng lại kể cực kỳ tỉ mỉ chi tiết, làm cho người nghe đều như được chứng kiến tận mắt, hết lần này tới lần khác giọng điệu của Kế tiên sinh vẫn luôn rất bình tĩnh, đơn giản còn mơ hồ hơn cả một vài tiên sinh kể chuyện, rất nhiều người mấy lần quên cả động đũa, nhịp tim đều đập thình thịch.
“Ôi, cái này, viên thịt Ngư Mi này sao lại không có chút hương vị nào, cũng không có bất kỳ độ đàn hồi nào?”
Lưu viên ngoại bỗng nhiên kêu lên một tiếng, lại dùng thìa lấy một viên cá viên khác, phát hiện viên kia lại có hương vị.
Người coi miếu tranh thủ thời gian khoa trương kêu lên:
“Chúc mừng chúc mừng Lưu viên ngoại, ngài đây là đã ăn vào viên cá mà Thổ Địa gia đã hưởng qua, sẽ có phúc báo!”
Nói những lời này, người coi miếu còn chột dạ liếc nhìn Kế Duyên, sợ đối phương vạch trần mình, dù sao hắn bịa ra chuyện này cũng đã được vài năm, thấy Kế Duyên không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng, đã sớm nghe nói Thổ Địa gia ăn xong sẽ không còn nguyên liệu bản vị, cái kia!”
Lưu viên ngoại cắn răng một cái, vội vàng đem nửa viên thịt kia bỏ vào miệng, nhai nuốt hai cái rồi nuốt xuống.
Kế Duyên chỉ có thể ở một bên giả bộ như không nhìn thấy, đây đúng là Thổ Địa đã nếm qua, nhưng nếu nói nhận phúc vào tài thì là suy nghĩ nhiều, không có dinh dưỡng gì là thật, ăn nhiều còn đầy bụng.
Một bữa cơm xem như chủ và khách đều vui vẻ, ngay cả Kế Duyên cũng không nghĩ tới sẽ tận hứng như vậy. Chờ về đến phòng, Thổ Địa Công liền tranh thủ thời gian hiện thân, trong tay còn bưng một cái hộp lớn.
“Kế tiên sinh, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngài một hộp tùng yên mực thượng phẩm, tất cả có một trăm sáu mươi ba khối mực tiêu chuẩn, ngài yên tâm, đây còn chưa phải là toàn bộ, tiểu thần sẽ giúp ngài kiếm đủ mực tốt thượng đẳng của Mặc Nguyên Huyện, những thứ này ngài cứ thu trước đi!”
Kế Duyên chắp tay cảm tạ:
“Làm phiền Thổ Địa Công rồi.”
“Ai ai, ngài thích là tốt rồi, tiểu thần xin cáo lui trước!”
Thổ Địa Công cũng không quấy rầy thêm, trực tiếp độn thổ rời đi.
Kế Duyên không nói hơn một trăm khối đã đủ, không phải là hắn không biết đủ, mà là viên Pháp Tiền kia, giá trị tuyệt đối xứng đáng với mực tốt hơn.
Đi đến bên hộp, cầm lấy một khối tùng yên mực, có vân, có kim tuyến, còn có một mùi mực đặc biệt nhàn nhạt phiêu đãng, quả thực so với những chữ nhỏ kia ăn trước đó còn tốt hơn một chút.
Lấy «Kiếm Ý Thiếp» ra bày trên bàn, nhìn những chữ nhỏ có chút sốt ruột không yên, Kế Duyên trấn an một câu:
“Đừng nóng vội, cách ăn kia của các ngươi, quá mức phung phí của trời, ăn nhiều cũng no, lại không có lợi ích gì cho việc tu hành của các ngươi!”
Kế Duyên thu hết cả hộp mực vào trong tay áo, chỉ để lại một thỏi, rồi lấy nghiên mực, giá bút và bút lông sói.
“Tất cả ở yên một chút, ta giúp các ngươi lên mực.”
Xem bộ dạng này, tất cả chữ nhỏ đều hiểu, đây là đại lão gia muốn dùng bút lông sói chấm mực quét cho bọn hắn, cả đám đều kích động không thôi, cả trang «Kiếm Ý Thiếp» trên bàn không ngừng lay động, như có gió đang thổi.
---
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt.
Đề xuất Tiên Hiệp: Độc Bộ Thành Tiên (Tiên Võ Thần Hoàng)
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 531 lỗi r ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok hết rồi nha bạn
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 525 lỗi rồi ad ơi
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 387 mất rồi ad ơi
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 172 thiếu rồi ad a.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 159 thiếu rồi ad ơi.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 106 thiếu ad ơi.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 64 bị lỗi ad ơi, ad sửa giúp nha. <3
Tần Lam
Trả lời7 tháng trước
sao ko đọc dc mấy chương mới nhất thế??????
thanhnamhp
Trả lời7 tháng trước
Hay quá, bộ này bị drop lâu rồi mong là sẽ được đọc full trong thời gian tới :D
Ha5661
1 tháng trước
Bây giờ tôi mới tìm đến bản truyện chữ để đọc thì thấy nhiều chi tiết hay mà ko đc lên truyện tranh. Ngay cuộc gặp đầu tiên với hồ ly