...
- Nước của cậu này. - tôi đưa cho nàng lon nước cam, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, trên một bờ tường thấp.
- Cảm ơn nhá. - nàng lại nở một nụ cười tỏa nắng như muốn đốn đổ tâm trí của tôi ngay tức thì.
- T... tình cờ nhỉ? - tôi gãi đầu gượng gạo.
- Ừ. Đang định về thì thấy bóng cậu đi vào gian hàng ấy nên đi theo xem thử. Lúc vỗ vai định gọi thì bị mấy người phía sau đẩy mạnh quá nên mới xô cậu như vậy. Không đau chứ?
- K... không... đau gì đâu...
- Xem nào... lại quay trở lại chàng Nghĩa lúng túng thường thấy rồi.
- Ừm... tại...
- Tại sao?
- Lần đầu đi chơi riêng hai đứa thế này nên hơi lạ...
Nàng nghe vậy không nói thêm gì cả, khuôn mặt khẽ ửng lên nét hồng ngượng ngùng.
Tôi cũng đơ ra như phỗng. Phải mất một lúc mới đưa ánh mắt lảng đi chỗ khác, đồng thời đưa tay sang chạm lấy bàn tay nàng. Cả hai đứa đều giật mình nhẹ, nhưng... cứ để vậy. Ngưng lại chút rồi tôi nắm lại kéo nàng đứng dậy.
- Đi thôi?
- Ơ, đi đâu?
- Đi chơi. Vào đây không chơi thì để làm gì?
Tôi cứ thế đưa nàng la cà khắp các quán xá trong này. Nhìn nụ cười vui tươi của nàng mà tôi thấy lòng mình cũng thật ấm áp. Cả hai đứa rong ruổi mãi đến chiều tối mới về. Lại một lần nữa tôi được chở nàng về nhà. Vì chiều nàng đi cùng bạn, đã bảo bạn nàng về trước. Trong lúc đó, tôi cũng gọi cho thằng Hải bảo đi nhờ xe thằng Huy về rồi.
Trông theo bóng nàng đi khuất hẳn vào trong nhà, tôi mới quay xe ra về.
Đến nhà thì đã thấy bố mẹ tôi cùng cái Hạnh đang ngồi quanh bàn ăn như đang chờ tôi.
- Chơi những đâu mà về muộn thế hả thanh niên? - bố với tay lấy bát thịt đông, ngoảnh ra hỏi tôi.
- Bọn con đi chơi thầy cô về xong tạt qua đền Thính chơi lúc ạ. - tôi kéo cái ghế rồi ngồi xuống - Cho mình xin đồng bánh chưng Hạnh ơi.
- Chỗ ấy Tết đến hay đánh nhau lắm đấy. Chơi bời gì thì chơi cho nó cẩn thận.
- Bố yên tâm. Hì. Con có bao giờ ham hố đánh nhau đâu.
- E hèm... - cái Hạnh liếc xéo sang, đưa tôi cái bát, làm bộ húng hắng ho - Không ham hố đánh nhau, chỉ hậu đậu hay "ngã xe" thôi bố ạ. Vừa hôm trước ngã còn làm nát cả cái rọ xe của con nữa cơ mà.
Nó nói rồi còn thè lưỡi trêu tức tôi, như thường lệ, tôi dứ một nắm đấm đáp trả. Định nghĩ mấy câu gì đó bật lại, nhưng cuối cùng quyết định quay lại tập trung vào đồng bánh chưng trước mặt mình.
- Hôm nào chị Mai lại về nhà ta thế mẹ?
- Chiều mai, cô chú đưa Mai về đây rồi đi luôn.
- Thế là chiều mai bố lại phải đi luôn rồi ạ?
- Ừ. - bố tôi cười - Cô cậu muốn nói gì với tôi thì nói luôn đi.
Cái Hạnh nhao nhao lên ngay:
- Hè năm nay bố cho con vào ấy chơi nhé.
- Toàn rừng rú vào làm gì?
- Thì con vào đi chơi rừng.
- Đêm thì lắm muỗi, ngày toàn rắn rết, thích thú gì mà vào.
- Eo, thế thôi con ở nhà.
- Cha bố cô, có thế mà cũng sợ.
Mọi người phá lên cười. Cái Hạnh cũng cười. Không khí ấm áp lan tỏa trong bữa cơm tối của cả nhà.
Quanh năm, gia đình tôi chẳng mấy dịp được đoàn tụ đông đủ như này cả. Bố tôi đi làm xa nên vắng nhà suốt mấy năm nay. Bởi vậy mà ngày xuân sum vầy cùng những bữa ăn đầm ấm càng trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Ăn xong, buổi tối cả nhà ngồi quây quần bên nhau nói đủ các thứ chuyện. Chợt nhìn ra cái xe đạp dựng trong góc sân, chẳng hiểu sao trong tôi le lói lên một nỗi niềm nào đó...
Phải chăng là... trông ngóng đến ngày mai.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà