Tôi cứ vậy cầm chiếc điện thoại ấy mà ngồi ở ghế đá chờ đợi, nhưng mãi mà chẳng thấy ai đến hỏi hay tìm kiếm cả. Trời đã về đêm muộn rồi, tôi ngồi mà cứ sốt ruột. Hay thôi cứ về trước, xong người ta gọi thì hẹn trả sau nhỉ, tí về mà hết xe thì toi.
Nghĩ vậy, tôi bèn đứng dậy, nhưng đột nhiên chuông reo lên báo cuộc gọi đến, tôi đưa lên xem:
"Thảo chó đang gọi"
Là con gái gọi đến, lúng túng một lúc đến gần hết hồi chuông, tôi mới đưa máy lên nghe:
- A... a lô?
- Mày đang ở đâu đấy, về nhanh lên mai còn đi học? - một tràng nói đập vào tai tôi.
- C... chào...
- Ơ... nhầm số à... không, có nhầm đâu... ai đấy?
- Hiện tại chủ nhân... máy này không cầm máy ạ.
- Mày... mày là thằng nào? Mày làm gì nó rồi, định tống tiền à?
Tôi cười khổ, chẳng hiểu gì:
- Cậu hiểu nhầm rồi. Tôi không biết đây là máy của ai cả. Nãy tôi nhặt được, giờ muốn trả lại mà không mở được khóa.
- Ơ, thật à? Chết... vậy tớ xin lỗi bạn nhé.
- Vậy là... hình như cậu cũng đang ở quanh hồ đúng không?
- Ừ, tớ đang đi tìm bạn tớ mà nãy giờ không thấy đâu cả.
- Nếu vậy, cậu đến chỗ tớ lấy điện thoại được không? Tớ không ở gần khu này, cũng muộn rồi, tớ phải về nữa. Tớ đang ngồi ở gần cái tháp trên vỉa hè ấy.
- Vậy phiền bạn đợi chút nhé, tớ cũng gần khu ấy thôi.
- Ừ.
Khoảng mươi phút sau, chiếc điện thoại đó lại reo lên nữa. Không khó để tôi nhìn ra được một cô gái gần đó đang gọi cho mình.
- Của cậu đây. - tôi nói rồi đưa cho bạn ấy.
- Cảm ơn bạn nhé, xin lỗi vì hồi nãy tớ nói chuyện thô lỗ quá.
- Không sao đâu. Vậy tớ đi đây.
- Ấy, khoan đã.
- Sao? - tôi hơi nhíu mày ngoái đầu lại.
- Cậu cho tớ xin số điện thoại được không? - cô nàng cầm điện thoại của mình đưa cho tôi, lí nhí.
- Để làm gì cơ? - tôi hỏi lại.
- Cho bạn tớ nói lời cảm ơn.
- Không cần đâu. - tôi cười xòa - Bảo bạn cậu đừng bận tâm quá.
- Không được đâu, tớ mà không xin được thì mệt với nó lắm.
Tôi cười, đến nản với cái sự tình này. Thôi thì đành cho vậy. Tôi cầm lấy, nhập số mình vào rồi đưa lại.
- Vậy tớ đi nhé.
- Nhưng mà tớ chưa biết tên bạn.
- Tớ tên Nghĩa.
- Tớ là Thảo.
- Chủ nhân máy ấy cho tớ biết rồi. - tôi cười rồi quay đi.
Nhảy lên xe buýt về mà lòng tôi như có gì đó thanh thản lạ thường, có lẽ vì đã vượt qua được sự nhỏ nhen tầm thường của bản thân để làm được một việc tốt (hihi).
Mở cửa vào nhà, hai bác vẫn còn đang ngồi xem ti vi ở ghế.
- Về muộn thế cháu.
- Cháu xin lỗi ạ. Tại lạc đường với cả ham chơi quá nên là...
- Không sao đâu. - Bác Quỳnh cười hiền hậu - Mới xuống cũng phải đi đây đó chút chứ.
- Vâng ạ, hai bác xem đi. Cháu xin phép lên phòng ạ.
- Ừ, ngủ sớm mai còn sang trường.
- Hì, vâng ạ.
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà