Logo
Trang chủ

Chương 147

Đọc to

Không gian đằng sau tấm cửa bốn cánh to đùng làm tôi còn thấy choáng váng hơn khi tôi đứng ở ngoài gấp mấy lần. Cái kiểu cách bố trí, trang hoàng chẳng thua kém bất kì một cơ ngơi của danh gia vọng tộc nào trên những thước phim truyền hình tôi từng xem qua cả. Đứng lặng im một lúc thầm cảm ơn bản thân mình vì không có tiền đề bị bệnh tim, tôi mới tiến ra chỗ bàn uống nước, nơi mà cô nàng kia đã ngồi yên vị ở ấy từ bao giờ.
- Cậu đưa tớ đến đây làm gì? – tôi vội vã hỏi trong khi rón rén đặt mông xuống cái ghế sang trọng.
- Tớ nói rồi mà, tớ muốn hòa giải cho hai người.
- Vậy cũng đâu cần phải đưa tớ đến đây.
- Có một người mà nhất định cậu phải gặp.
- Chẳng phải là cô ta không có ở nhà sao?
- Người tớ nhắc đến không phải là nó.
- Vậy thì là a…

Chưa nói hết câu thì tôi bị giật mình bởi tiếng động trên lầu. Ở trong một ngôi nhà sang trọng và xa lạ, cũng dễ hiểu vì sao lúc nào tôi cũng như nơm nớp lo sợ một điều gì đó vậy.
- Giọng ai như cái Thảo ấy nhỉ? Mày đang cãi nhau với ai đấy Thảo? – tiếng nói được cất lên ở phía cầu thang nhưng vì cách một ô tường nhỏ nên tôi chưa nhìn ra là ai cả.
- Em cãi nhau với khúc gỗ anh ạ.
- Nhà này thì kiếm đâu ra khúc gỗ.

Tiếng nói gần hơn, nghe giọng thì là nam, cũng còn khá trẻ. Rồi dừng lại trước tôi là một chàng trai cực kì bảnh bao trạc hai mấy tuổi, dáng người cân đối, dong dỏng cao. Nhưng có gì đó xanh xao mệt mỏi. Và đặc biệt là làm tôi nhận ra ngay trong cái nhìn đầu tiên, dù chưa gặp bao giờ.
- Người trong hình nền điện thoại?
Câu nói lấp lửng chẳng rõ hỏi hay không của tôi càng làm cho ánh mắt anh ta thêm phần khó hiểu.
- Đây là anh Minh Dương, anh trai Phương Linh. – Thảo chìa tay về phía anh ấy giới thiệu, lát quay qua tôi – Còn đây là Nghĩa, em rể anh đấy.
- Này! – tôi nhảy dựng lên – Không có chuyện ấy đâu nhé.
- Nào, đùa chút thôi mà.
- Đừng đùa kiểu ấy, tớ không thích. – nói rồi nhận ra trong này không chỉ có hai bọn tôi, có vẻ khá thất lễ nên tôi vội quay sang chỗ anh trai kia – Dạ em xin lỗi, giữa em với cái… à nhầm, em với Phương Linh không có chuyện gì đâu ạ.

Trái ngược với suy nghĩ của tôi rằng mình sẽ bị đuổi về, hay ít nhất cũng nhận được cái trừng mắt hoặc một vài câu khó chịu. Thì anh ấy lại nở một nụ cười thật tươi:
- Một cậu nhóc liên quan đến con Sún à? Thú vị đây.
- Dạ…? – tôi ngơ ngác, trong khi Thảo đang cười khúc khích.
- Lên phòng anh đi, dưới này bàn chuyện không tiện.

Chẳng biết nay tôi bước chân nào ra khỏi nhà trước mà giờ lại được trải qua hết bất ngờ này đến ngạc nhiên khác như vậy.

- Ra cái đứa nhắn tin với nó dạo gần đây là chú mày à?
- Vâng ạ. – tôi gãi đầu – Nhưng không ngờ lại là cái đứa mà em ghét nhau như chó với mèo ở trên lớp.
- Nó mà, yên tâm là nó không chỉ ghét mình chú mày đâu.
- Qua mấy lần để ý thì em cũng lờ mờ nắm được điều ấy. Cơ mà chẳng hiểu tại sao một cô gái bình thường có thể bất cần màng đến người khác như vậy.
- Chú mày chưa hiểu đâu. – hít một hơi dài, anh ấy nói mà mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ cạnh đó rồi từ từ kể.

Đề xuất Voz: Hành Trình Cưa Trai - Phải Lòng Anh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà