Vậy là một mùa phượng nữa lại về, mang theo những buổi nắng gay gắt cùng tiếng ve kêu ở mấy cái cây xung quanh đến điếng cả tai.
Với tôi thì vẫn vậy, như bao mùa hè trước, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà. Đôi khi cũng nhớ trường, nhớ lớp lắm. Học sinh là vậy, cứ đi học lại muốn ở nhà, còn ở nhà lâu lâu lại thèm đi học. Tôi cũng chẳng phải ngoại lệ. Mà hay ở cái là từ trong hè đến lúc chuẩn bị đi học thì vạch ra cả đống kế hoạch học tập, xong rồi vào đến trong năm thì lại quên hết sạch.
Năm nay, Ngọc Mai ở lại luôn nhà tôi mà nghỉ hè. Rảnh rảnh cho nên là nàng đòi tôi đưa đi chơi suốt cả ngày. Cái Hạnh thì đợt này đang ôn thi vào cấp ba nên là cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà với cả lớp ôn luyện, nên thành ra những phi vụ này chỉ có mình bọn tôi đi thi hành mà thôi. Và lịch trình của ngày hôm nay là đến nhà bác tôi trèo ổi.
- Cu Nghĩa đến đấy hả?
Chưa gọi bác nhưng đã thấy cụ nội tôi ngồi trên hè, phe phẩy cái quạt nan nhìn tôi mà móm mém cười rồi. Cụ năm nay đã ngoài chín nhăm, nhưng mà vẫn tỉnh táo khoẻ mạnh lắm. Các cháu, các chắt cụ nhìn từ xa cũng nhận ra luôn được là đứa nào với đứa nào chứ chẳng cần phải lại gần mới biết.
- Con chào cụ, nay cụ không đi chơi đâu ạ?
- Dạ, chào cụ ạ. - Ngọc Mai tươi cười.
- Cái gái này người yêu cu Nghĩa hửm? - cụ mỉm cười, chỉ tay vào Ngọc Mai.
- Không đâu cụ ơi, bọn con là bạn thôi. Đây là Mai, con gái của đồng nghiệp của bố con ạ.
- Lắm của quá, thế cu Linh nhà anh dạo này có hay về không?
- Bố con ít về lắm cụ, may được dịp nào đấy thôi. - tôi trả lời trong khi Ngọc Mai bụm miệng lại mà cười - mà cụ hôm nay không đi chơi ạ?
- Tí nữa, chứ giờ nắng lắm. - cụ lại móm mém cười.
- Thế bác Vượng con không có nhà à cụ?
- Nó đi xuống đồng thăm lúa rồi. - rồi cụ chỉ tay ra mảnh vườn trước mặt - ra lấy ổi mà ăn, không chả ai ăn rụng hết.
- Vâng ạ.
Xong là tôi chạy ra tót ngay lên cây, leo nhanh thoăn thoắt khiến cho người con gái đang cầm cái túi nilon dưới gốc cây phải trầm trồ ngưỡng mộ. Gì chứ cái cây này tôi trèo bao năm rồi, đến cả cành chính, cành phụ, phân tán ra sao tôi còn biết nữa là, trèo thì đâu có ăn nhằm gì mấy.
Vừa lên đến nơi, tôi tia ngay một quả. Ngồi vắt chân lên cành cây, ăn ngon lành.
- Này nhá, ăn mảnh không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Hử?
- Hử cái dử - Ngọc Mai phụng phịu - hái rồi thả xuống đây.
- Chờ tí, đang ăn dở.
- Hứ...
- Hứ cái dứ.
Đúng là nắng tháng sáu có khác. Xế chiều rồi mà vẫn chói chang, được cả bầu trời cũng không có có một gợn mây như là để hưởng ứng theo cái không khí oi ả này vậy. Cây ổi lá lại thưa, che chắn không trọn được người tôi, mặt trời cứ liên tục phả vào lưng từng đợt muốn rát lên.
- Này...
Ngọc Mai chìa cái túi ra, hứng được luôn một quả tôi vừa thả xuống, cười khúc khích.
Đột nhiên, có thứ cảm giác gì đó vừa sượt qua đầu tôi. Cái cảnh này, trông quen lắm. Có lẽ tôi đã từng nhìn thấy trước kia rồi. Tuy nhiên, tôi chẳng thể nhớ ra được là gì cả. Nó giống như một hình ảnh le lói từ dòng kí ức xa xăm trôi dạt về vậy.
- Hai đứa ở lại trông nhà nhá, tí bố thằng Sang nó về bây giờ thôi. - cụ tôi chống gậy đứng ở góc sân phía cổng - Cụ ra ngoài ngõ tí.
- Vâng ạ. - tôi chưa kịp trả lời thì Ngọc Mai đã nói trước rồi.
Điều đang làm tôi bận tâm vẫn chưa thực sự kết thúc. Tôi ngồi yên trên cây, cố vắt óc ra suy nghĩ. Nhưng trái với mong đợi của mình. Tôi thực sự không nhớ được gì, ngoài cảm thấy một cảm giác quen thuộc.
- Cái cây này vẫn chưa ra được quả hay sao ấy nhỉ? - tiếng nàng cất lên dưới tán một gốc khế cạnh đó chừng vài mét.
Tôi cười, cái cây của nợ ấy thì chịu. Từ lúc tôi bé đã thấy nó trong vườn này từ lâu, đến bây giờ to đùng đoàng ra rồi. Tán là cũng xanh um cả một góc vườn rồi. Thế mà không hiểu sao vẫn chưa ngóc ra được quả nào cả. Càng không hiểu sao mà bác tôi vẫn nhất quyết giữ lại chứ không hề có ý định chặt bỏ nó như tôi với anh Vĩnh trước giờ hay góp ý.
Mà đợi đã... "vẫn"...
- Mai...
- Hửm.
- Sao... sao cậu biết cái cây ấy trước giờ không có quả?
- Tớ...
- Lẽ nào cậu... từng đến đây rồi à?
- Không... cậu nhầm rồi...uhm... Ý tớ là sao đến tầm này trong năm rồi mà cây này chưa có quả ấy - rồi nàng nhìn quanh, mắt sáng lên rồi chỉ lên tán lá vườn bên cạnh. - cậu nhìn kia kìa, cây khế bên kia trĩu cành luôn, có như cây này đâu.
Câu trả lời có lẽ cũng khá có lý, nhưng tôi lúc ấy thì không cho là như vậy. Trong đầu tôi còn cả tá dấu hỏi chấm chằng chịt muốn nói lên nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Một cơn gió chợt thổi đến, cuốn bớt đi phần nào những "yêu thương rực cháy" mà mặt trời ưu ái gửi đến tôi nãy giờ. Nhìn cái túi Ngọc Mai đang cầm có lẽ cũng nằng nặng rồi. Tôi tụt từ trên cây xuống, xỏ dép vào chân, hỏi nàng:
- Đi chơi không?
- Có. - Câu trả lời được nói ra nhanh như là không cần phải nghĩ.
- Không cần biết chơi ở đâu à?
- Không. Cứ Nghĩa đưa đi là theo tuốt.
- Chắc trêu chứ?
Tôi gửi nàng một nụ cười rồi đi ra phía cổng. Ngọc Mai cất túi ổi vào giỏ xe rồi nhảy chân sáo bước theo.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: CHÚNG TA ĐÃ TỪNG NHƯ THẾ [A time to remember]
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà