Cậu nhóc còn chưa kịp nói gì thì lại thêm một tiếng sấm nữa vang lên, nghe chừng như là bầu trời sắp nứt ra vậy, cô bé lại càng siết chặt lấy cánh tay cậu bạn mình hơn. Tiếng thút thít vang lên khe khẽ, tuy bị tiếng mưa át đi phần nào nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Chỉ vài giây sau tiếng khóc mỗi lúc một to, khiến cậu không thể ngồi yên được nữa.
- Cậu sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?
Cô bé không trả lời, cứ dựa vào vai cậu nhóc mà khóc.
- Này... nói cho tớ biết đi, sao cậu lại khóc?
- T... t... tớ... - cô bé sụt sùi trả lời kèm theo tiếng nấc - tớ... s... sợ tiếng sấm...
"Ra vậy." - cậu nhóc thở dài, nhìn xuống người bạn của mình.
"Kêu to thôi chứ có gì đâu mà sợ nhỉ?"
- Thôi nín đi. - cu cậu lúng túng.
- Tớ... sợ lắm... - cô bé đưa tay lên dụi nước mắt đang đưa thành dòng, một bên hàng nước đã chảy xuống, chan hoà vào làn da rám nắng trên vai cậu nhóc.
- Thôi nào... có tớ ở đây rồi mà... không sao đâu...
Có vẻ như là việc dỗ dành của cậu đã có kết quả tốt. Cô bé ấy chỉ sụt sùi một tẹo xong là nín hẳn, lau hết nước mắt rồi nghiêng người, gác đầu vào vai cậu, đưa mắt nhìn về phía xa theo làn mưa. Cậu nhóc cũng đưa tay lên mà khoác lấy bờ vai bên kia, vỗ nhẹ vài cái rồi cười trấn an.
Ngoài trời, mưa vẫn tuôn xuống xối xả, gió vẫn điên đảo vật lộn với đám cây cối, mọi thứ trở nên nhoà đi theo bụi mưa. Còn bên trong mái hiên, hai đứa trẻ vẫn ngồi cạnh nhau, vòng tay lại siết chặt với nhau hơn sau mỗi tiếng sấm nào đó vô tình đi lạc, rền vang trên trời.
...
Mấy ngày sau, được mấy mẻ nắng to nên trong sân đến ngoài đường màu vàng của rơm với lúa đã vắng đi hẳn. Chỉ còn lại lẻ tẻ vài nhà gặt nhiều nên chưa phơi hết, còn phần lớn mọi người là đã quạt rồi cất hết rồi.
Cô bé và cậu nhóc kia thân với nhau hơn hẳn, ngày nào cô cũng đến nhà cậu chơi. Vì cậu nhóc kể cho mẹ cậu về cái hôm cô bé giúp chạy lúa, với cả trông cô xinh xắn ngoan ngoãn nên mẹ cậu quý cô bé lắm. Hỏi ra mới biết cô Hà cùng ngõ là bạn học của mẹ cô bé này, vì bố mẹ cô bé đi thực tập việc ở xa nên là mới gửi cô về đây vừa để cô Hà trông chừng, vừa cho cô bé về chơi một dịp luôn.
- Đi đến nhà bác tớ chơi không? - cậu nhóc vỗ vai cô bé, hỏi nhỏ.
- Bác cậu á?
- Ừ, đến đấy đi. Mùa này lắm hoa quả lắm.
- Ừm... đi.
Chỉ chờ thế là cậu nhóc chạy luôn vào trong nhà, giọng hí hửng:
- Mẹ ơi! Bọn con sang nhà bác Vượng lúc nhá.
- Ờ, đừng có leo trèo gì đấy. À mà để cái Hạnh ở nhà nhá, qua em nó ho, tí mẹ cho nó đi khám.
- Vâng ạ.
Hai cái bóng nhỏ dắt tay nhau ra khỏi nhà, tung tăng rảo bước trên con đường làng.
.
- Anh Vĩnh ơi! - cậu nhóc đã tíu tít gọi từ ngoài cổng.
- Gì thế? - tiếng đáp lại phát ra từ ngoài vườn.
Cả hai đứa nhìn ra, một cậu nhóc lớn tuổi hơn đang ngồi vắt vẻo trên cành ổi, trông về phía chúng.
- Lại trên ấy rồi à? Hái cho em mấy quả.
- Leo lên đây anh với mày cùng lấy. - chợt cậu nhóc lớn ấy hơi dừng lại - mà đứa nào kia?
- Bạn em đấy.
- Ừ thế rủ vào đây.
- Vâng. - cậu nhóc quay sang bạn mình, nói nhỏ - Ăn ổi không?
- Có. - cô bé đáp nhẹ.
- Thế ra kia lấy cái rổ kia đi, tớ lên lấy rồi thả xuống cho.
Nói rồi cậu leo thoăn thoắt lên cái cây mà Vĩnh đang đợi sẵn, chỉ một thoáng là cậu đã ngồi trên một cái chãng to trên ấy rồi.
- Bác bá đi đâu rồi anh?
- Đi đồng rồi, cả thằng Sang nữa.
Nhìn xuống, cậu đã thấy cô bé kia đã cầm cái rổ tre đứng ngay dưới gốc cây mà nhìn lên. Không để cô chờ lâu, cậu nhóc ấy nhìn xung quanh. Chọn một quả vừa to vừa ngon thả xuống, cô bé kia vừa hứng vừa cười tươi roi rói. Rướn người lấy thêm mấy quả nữa rồi cùng anh mình tụt xuống, ba đứa ngồi bên bờ tường ăn ngon lành.
- Em tên là gì?
- Dạ, Mai ạ.
- Anh tên là Vĩnh, chán thì cứ bảo thằng này đưa đến đây chơi nhé, tha hồ ăn quả. - vừa nói, cậu ta vừa hãnh diện khoe về khu vườn nhà mình.
- Ơ, anh Vĩnh ơi. - cậu nhóc kia gọi - sao cái cây khế này trồng cả năm nay rồi mà chưa có quả thế?
- Chịu, anh chẳng biết được. Bạn đi lính cùng bố anh tặng đấy. Chắc nhầm vào cây ổi đực rồi.
- Hihi.
- Cậu cười gì thế? - cu cậu nhìn cô bạn mình, thắc mắc.
- Ổi mà cụng có đực với cái cơ á?
- Ơ, bố tớ hay bảo thế mà, cứ cây nào mà không ra được quả thì là cây đực hết.
- Giờ tớ mới biết. Hihi.
Nói chuyện thêm chừng lâu lâu nữa thì hai đứa trẻ cũng chào cậu nhóc kia rồi ra về. Trời cũng bắt đầu nhá nhem tối rồi, nên theo lời cậu cả hai sẽ đi theo con đường kênh về nhà cho gần.
Đang đi qua một mảnh đất hoang sau ngõ ấy thì một tiếng sột soạt trong bụi rậm làm cậu nhóc giật mình dừng lại quan sát vào. Vì không có người ở nên cây cở thoả sức mọc um tùm tại đây, cộng với cả trời cũng đang là chiều tối nên cậu nhóc không biết được tiếng động đó phát ra từ đâu.
- Cậu sao thế? - hình như cô bé không nghe thấy nên quay sang hỏi nhỏ cậu.
Kế đó lại thêm một loạt tiếng sột soạt nữa làm cậu nhóc càng chú ý hơn, cô bé kia đã nghe thấy nên cũng đưa mắt nhìn vào trong ấy.
- Srr... - cậu nhóc ra dấu im lặng - cậu chờ tớ một tí.
Rồi cậu chạy đi như là tìm một mảnh gạch, một khúc cây hoặc là một cái gì đó có thể ném vào để thám thính. Vì cậu thừa biết, tuy là bãi đất hoang, nhưng trước giờ chẳng hiểu sao không có con gì bén mảng vào đây cả.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, cậu nhóc cũng đã tìm được một cái dép cao su loại nặng bị đứt quai ai bỏ lại ngoài đường. Nhìn vật mình đang cầm trên tay, cậu nhóc trông có vẻ không được hài lòng cho lắm.
Đang đi về phía cô bé cách đó không xa, có vẻ cô bé đợi hơi lâu nên vô tình hỏi lớn:
- Cậu đi đâu thế?
Đột nhiên tiếng sột soạt vang lên dồn dập, cây cỏ dạt đi một phía.
- Grừ... gào...
Nhanh như cắt một bóng đen lao vụt từ trong bụi ra. Nhằm vào cô bé mà chồm tới.
- Á... - cô bé lấy tay ôm đầu, sợ hãi ngồi thụp xuống.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà