Logo
Trang chủ
Chương 45

Chương 45

Đọc to

Tôi ngủ thiếp đi, miên man đến đầu giờ chiều mới lồm cồm bò dậy vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

- A lô?

- Mày đang đâu đấy? - giọng thằng Khoa vang lên bên đầu bên kia.

- Tao... đang ở nhà... Sao thế?

- Đi làm mấy trận đột kích không?

- Thôi bọn mày đi đi, nay tao mệt lắm, không ham.

- Ừ, vậy thì thôi.

Tôi cúp máy, thấy cũng muộn muộn rồi nên dậy luôn chứ không ngủ nữa. Hôm nay ngủ vô tội vạ quá rồi, đêm lại thức cho xem. Điện thoại sáng màn hình lên báo pin yếu, tôi cắm cho nó cái sạc rồi đi xuống dưới nhà.

Mẹ tôi bắt đầu từ tuần này đã đi dạy hè rồi nên cả ngày vắng nhà, chiều tối mới về. Nên tôi ngủ dậy muộn cũng không sợ bị ca cẩm như thường ngày nữa.

Vừa ra đến cửa thì đã thấy cái Hạnh lục đục cắp cặp xuống cầu thang.

- Dậy muộn thế? - nó có vẻ vội, nhìn lướt qua tôi rồi đi luôn.

- Mày đi học à?

- Lão nhìn vác cặp đi thế này rồi lại còn hỏi. Ngủ như chết, giờ mới mò dậy.

- Thế Mai đâu rồi?

- Chị ấy ở dưới nhà. Thôi đi đây, hỏi rõ lắm.

Tôi cũng chẳng buồn gắt, đi thẳng vào nhà vệ sinh trút niềm tâm sự rồi mới xuống dưới nhà.

Đến phòng khách thấy có một lồng bàn đậy cơm với thức ăn trên bàn. Cạnh đó, Ngọc Mai đang gối đầu lên tay ngủ say sưa.

- Mai ơi... - tôi lấy ngón tay khỏ nhẹ vào trán nàng.

- Zzz...

- Mai ơi, Mai... - chuyển tay xuống, tôi véo lấy cái mũi của nàng mà gọi.

- Huh?... - nàng giật mình tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu làm văng tay tôi ra - Gì đấy?

- Dậy đi, ngủ gì xểu dãi ướt hết bàn rồi.

Cô nàng vục dậy ngay lập tức, vội vàng nhìn xuống mặt bàn rồi đưa tay lên sờ hai bên mép. Xong lườm xéo tôi.

- Làm gì có. Định giỡn mặt à?

- Hì, sao không lên giường mà ngủ?

- Đã ăn gì đâu. Đang đợi cậu xuống ăn cùng thì lại ngủ quên mất.

- Thế là chờ tớ từ trưa đến giờ á?

- Ừ, tại lúc cậu bảo mệt ấy, định mang lên tận nơi cơ. Nhưng thấy đíng cửa trong nên tớ không muốn gọi.

- Thế nhỡ tớ ngủ đến tối thì sao?

- Thì thôi tớ lại ăn trước.

- Vậy chi bằng ăn trước ngay từ đầu cho rồi.

- Thế nhưng cậu đã ngủ đến tối đâu. - nàng tít mắt.

- Thôi chẳng cãi được cậu. - rồi tôi chỉ ra chỗ cái mâm trên bàn - đưa tớ mấy đĩa kia đây để đi đảo lại.

- Ừ, cậu đi trước đi, tớ bưng theo sau.

Rồi cả hai đứa đứng dậy đi xuống bếp. Đổ thức ăn vào chảo rồi bật bếp lên. Tự nhiên tôi quay sang nàng, thắc mắc:

- Đáng lẽ tớ là người đứng đợi cậu nấu chứ nhỉ?

- Quan trọng làm giề? Ai nấu cũng được mà.

- Chẳng quan trọng thì không à? Con gái lớn rồi, phải tập nấu nướng dần đi chứ.

- Ngồi đấy mà kêu người ta. Cậu cũng có nấu được gì ngoài hâm nóng thức ăn với rang cơm đâu. - nàng bĩu môi.

- Tớ là con trai, khác.

- Con nào chả là con, giờ bình đẳng hết rồi.

- Thế sao giờ thể dục, con gái các cậu lại đòi chạy ít hơn con trai. Sao không để nguyên cho bình đẳng?

- Cái đấy nó liên quan đến thể lực rồi, cậu chẳng biết gì cả. Hứ... - nàng làm bộ mặt giận dỗi rồi bó lên nhà trên.

Còn tôi ở lại đó, nhìn theo. Trên môi nở lên một nụ cười. Có lẽ như vậy thôi, chẳng cần phải gợi cho cả hai về cái ký ức đau buồn đó nữa. Cứ sống như giờ đang sống vẫn hơn cả.

Mong sao mọi chuyện cứ luôn đơn giản như tôi nghĩ là được.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể lại một chuyện tình
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà