- Ơ... vào à?... vào à? - tôi vẫn đứng ngơ ra đấy, trước khi chạy về ăn mừng với bọn thằng Huy - haha... Vào rồi bọn mày ơi...
Mấy thằng ăn mừng cứ như là thắng trận vậy. Tuy mới chỉ rút ngắn cách biệt xuống còn một bàn. Dẫu vậy, bàn thắng đó cũng làm lối đá của đội chúng tôi khởi sắc hơn hẳn. Không để lớp bạn lấn át giống như hiệp một nữa.
Sau cái pha kiến tạo vô tình xen lẫn với ăn may đấy. Tôi càng được chú ý hơn hẳn, mặc dù đá bậy lên, chẳng hiểu sao nó lại đáp xuống một cách vi diệu như vậy.
- Còn năm phút nhá. - Thanh niên bấm giờ ở ngoài thông báo.
Tình hình trong sân vẫn vậy, bóng được luôn chuyển lân luợt nhau giữa hai đội. Thanh niên bên kia cũng dè chừng tôi rồi, nên cũng không đưa bóng nhiều về bên cánh này nữa, đồng nghĩa với việc bên kia của thằng Hải bị tăng hiệu suất làm việc lên nhiều hơn. Nhưng kỹ thuật cá nhân của nó cũng tốt nên những pha truy cản và đánh chặn của nó khá thành công. Nó giành được bóng, chuyền sang cho thằng Tuấn.
- Nhìn gì? Đừng có mà chuyền cho tao. - tôi hét lên khi thấy nó đang đứng không biết đưa bóng đi đâu, và đang hướng mắt về chỗ tôi đang đứng.
Thế là nó đá lên trên, tuy hơi khó khăn một chút nhưng thằng Giang đã có được bóng, ngay lập tức, hai thanh niên đội bạn lao lên để mang tính chất phong toả.
Nhanh chóng quan sát, rồi thằng Giang cũng chuyền được bóng đến chân thằng Duy, hiện tại không có ai kèm cặp cả. Nhanh chóng, thằng Duy dắt bóng lên, kéo theo cả hai đội bâu nhanh về khung thành bên kia. Nhận ra tình thế có vẻ khó khăn, một ông hậu vệ bên kia vội kê chân vào phá cho bóng đi hết đường biên dọc, câu kéo để cả đội có thể về dàn trải kịp.
Thằng Tú sẽ thực hiện pha phạt góc này, cầu môn bên kia lúc này đông nghịt người, bọn thằng Hải với thằng Hùng, thằng Tuấn cũng lên hết sạch, chỉ để lại tôi với thằng Huy ở lại phần sân bên này. Chắc hết pha bóng này cũng hết giờ luôn rồi.
- Nghĩa, sao mày không lên đi? - thằng Huy tay bấu vào cột dọc, í ới gọi.
- Lên làm gì, ở lại bầu bạn với mày thích hơn.
Tôi nói rồi nhìn ra chỗ Hoàng Yến, nhưng mà cô nàng đang hướng về phía nửa sân bên kia, chứ chẳng để mắt về đây, cố mỗi Ngọc Mai mới nhìn thấy tôi, thè lưỡi ra trêu chọc.
"Păng..." bóng được treo vào, cả đám năm sáu thằng cùng bật lên đánh đầu, trong thoáng chốc mà hàng chục pha tranh chấp diễn ra liên tục. Bóng hết bay lên rồi lại rơi xuống, hết nảy vào chân người này lại dội vào chân người kia. Chẳng chia màu áo ra nên tôi ở xa chẳng biết thằng nào với thằng nào cả. Định hình được thì thấy thằng Sơn đang cầm bóng, chuyền cho thằng Hùng đang đứng sát gôn. Thằng Hùng nhắm vào khung thành mà găm bóng vào. Tuy nhiên cú sút mạnh nhưng không hiểm từ một thằng hậu về như nó đâu thể nào làm khó được thủ môn bên kia. Bóng ngay lập tức được treo lên cho một thanh niên đội bạn đang đứng ở giữa sân từ lúc nào, nhận được bóng, nó tức tốc lao về phía bọn tôi nhanh như vũ bão. Nhận ra là nó lao lên một mình. Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng khá táo bạo.
Tôi chạy lên chặn đầu nó, đứng im như phỗng cho nó đưa bóng lách qua một cách dễ dàng, tai nghe được loáng thoáng tiếng chửi của đồng đội từ bên kia chiến tuyến. Để nó vừa qua xong là tôi xoay người lại bứt tốc đuổi theo từ phía sau. Hệt như những gì tôi đã lường trước, vì không có ai theo nó, nên qua được tôi là nó vẫn phải tiếp tục đưa bóng lên thêm để tự mình dứt điểm. Lúc ấy nó chỉ chăm chăm nhìn vào thằng Huy để chọn góc sút, bỏ qua thằng hậu vệ tưởng như phải mất mấy giây để định thần lại này. Đen cho nó là tôi có chủ ý từ trước. Nó dẫn bóng đến gần khung thành, đang lấy đà chân để sút thì tôi đã đến nơi, búng nhẹ chân một tí là lấy được bóng, cho bàn chân nó sút vào khoảng không, chỉ lia được vài ngon cỏ. Ấy thế mà thằng Huy cũng bay người như thật. Kẻ bắt, người sút, rất nhịp nhàng, mỗi tội là không có bóng.
Tôi đá nhẹ bóng lên một bước nhỏ rồi chạy lên tung một cú đá cầu may về phía khung thành bên kia, nơi mà đang được giãn ra vì hai đội hình chực dâng sang bên này. Tôi nhìn theo quả bóng đang bay, tự hỏi thầm:
"Liệu lịch sử lại tái diễn lại không?"
Và câu trả lời là có. Sau pha treo mạnh của tôi, bóng lại được đưa lên cầu môn bên kia, và thằng Sơn lại là thằng đánh đầu, và... cái đầu đất của nó lại hụt làm bàn, chỉ khác là lần này nó vọt hẳn qua xà ngang rồi đi ra ngoài.
Quả bóng rơi xuống đám cỏ trong sự tiếc nuối của cả đám. Cùng lúc đó là thông báo hết giờ vang lên.
- Hậu vệ dị vãi. - thanh niên vừa bị cướp bóng, lại gần vỗ vai tôi - Nhưng mà được cái hay, quả ấy tôi không nghĩ là ông chơi kiểu ấy đâu.
- Hì, liều thử thôi mà. Lớp ông mới bá, chứ bọn tôi có vị gì đâu.
- Cơ mà sao hai năm trước tôi chưa gặp qua ông nhỉ?
- Nó năm nay mới vào cho đủ đội hình thôi, mày không biết là phải. - thằng Huy nhảy lên khoác vai, đè tôi chúi cả đầu xuống.
- Hai đứa biết nhau à?
- Ừ! - thằng Huy lại nhanh nhảu cướp lời - Đây là Sơn, học cùng tao năm lớp mười, cùng làng với thằng Trường nữa luôn.
- À... thảo nào hôm nay nó ở lại xem.
- Thôi, chào anh em nhé. Hẹn hôm khác lại giao lưu tiếp.
- Ừ. Chào.
Thanh niên ấy rảo bước, tôi cũng đi ra ngoài. Một hồi, mới nhận ra rằng chúng tôi cùng chung... một điểm đến.
- Sao Yến hôm nay lại đi xem đá bóng thế?
- Ừm, tớ... - nàng thoáng nhìn tôi - tớ đi xem cậu ấy đá.
Thanh niên kia ngoảnh đầu lại nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên.
- Thế mà tớ cứ tưởng đi cổ vũ cho lớp mình chứ. Làm mấy thằng kia rõ hăng máu ghi điểm.
- Ơ... ghi gì?
Hoàng Yến có vẻ không hiểu câu ấy, còn Ngọc Mai thì nhìn tôi, đá lông mày, tủm tỉm cười.
- Hì, không có gì đâu. Thôi tớ về đây. Chào mọi người nhé.
- Ừ, chào cậu. - rồi nàng quay ra tôi, cười tươi - mình về chứ?
- Ừm.
Đột nhiên, có gì đó như thôi thúc, làm tôi nhìn ra chỗ Ngọc Mai. Nàng đang nhìn Hoàng Yến, khuôn mặt ưu tư như có chuyện buồn vậy.
Trông thấy ánh mắt tôi, nàng vội làm vẻ mặt vui vẻ, cười như không cười.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà