Logo
Trang chủ
Chương 53

Chương 53

Đọc to

Quay lại thực tại, Ngọc Mai đang nhìn về phía chân trời, nơi mà cả một vùng mây đang bị ánh tà dương nhuộm lên đỏ rực. Nàng nhìn mây, tôi thì nhìn nàng.
- Kể ra cũng nhanh nhỉ. Mới đấy mà họ lại đi rồi.
- Ừm. - Ngọc Mai vẫn trầm ngâm - Nhanh thật.
- Cậu có vẻ buồn thế?
- Cậu nhận ra à?
- Nó hiện lồ lộ trên mặt cậu kia kìa.
- Ừ! - Nàng cười buồn - Tại lâu lâu rồi mới gặp lại bố mẹ, mà... chả mấy họ lại đi rồi.
- Do tính chất công việc mà... bố tớ cũng thế thôi.
- Ít ra... cậu còn có mẹ ở nhà.
- Vậy thì cậu cũng xem mẹ tớ như mẹ cậu đi... - Đến đây tôi mới ngỡ ra là mình hơi nhỡ miệng - À... thì là tớ cũng coi... coi cậu như... như cái Hạnh thôi... kiểu... à...
- Haha. Tớ hiểu mà, không cần phải làm bộ lúng túng thế đâu. - Một nụ cười lại cất lên, nhưng trông nó không còn mang vẻ đượm buồn như hồi nãy nữa.
- Thì...
- Ra là hai người đang trên này à? Mẹ bảo em lên gọi xuống ăn cơm này. - Cái Hạnh lấp ló mặt phía sau khe cửa, gọi ra.
- Ừ. - Ngọc Mai đáp, quay lại nhìn tôi, nở nụ cười tỏa nắng trong khi nắng đã xuống từ bao giờ - Đi xuống ăn cơm với mẹ nào.
Không đợi tôi kịp phản ứng, nàng cúi xuống cầm lấy tay tôi, kéo thẳng xuống cầu thang.
- Ấy từ từ cả... ngã... ngã...
Xuống đến nơi, đã thấy mẹ và em gái tôi bày biện thức ăn ra bàn rồi.
- Hai đứa này sinh vào cái giờ nghịch hay sao nhể, suốt ngày thấy đùa nhau được.
- Sinh vào giờ nào mẹ phải biết rõ nhất chứ.
- Tôi nảo biết đâu, tôi nhặt được anh ở ngoài đường về mà.
Tôi làm mặt nũng:
- Con hờn rồi... con chả ăn cơm nữa đâu...
- Ôi may quá, đi lên phòng đi. Nay toàn món đứa nào ấy thích thôi. - Mẹ tôi cười, đá mắt về phía cái bàn ăn.
Tôi nhìn theo, đứng hình luôn. Quả nhiên toàn mấy món tôi cuồng thật.
- Hạnh...
- Hử?
- Mày đi lên phòng đi.
- Lão bị hâm à? Lên phòng gì? - Nó hạ bát cơm vừa đơm xuống mâm, nhìn tôi.
- Thì mẹ vừa bảo mày lên phòng đấy mệ, chính tai anh nghe thấy đây.
- Ối giồi... điêu ong. Cái bản mặt trâng tráo cãi nhanh ong. - Ngọc Mai chống đũa, bĩu môi trêu tôi.
- Hehe. Tớ đùa ấy mà, anh đùa ấy mà. Con cũng đùa ấy mẹ ạ.
- Cha bố anh... ngồi xuống nhanh lên còn ăn.
- Vâng... Mẹ ăn cơm, banh Mai ăn cơm, em Hạnh ăn cơm.
Miệng nói, tay tôi gắp lia lịa, khuơ khoắng khắp bàn.
- Khiếp... cái lão này...
Tôi mải ăn chẳng để ý rằng... bên kia bàn, một đôi mắt đang chăm chú nhìn tôi ăn ngon lành mà cười tủm tỉm.
- Mà Hạnh chuẩn bị sách vở mai đi học chưa.
- Rồi ạ. Hì. Có hai môn thôi nên dễ không mà mẹ. - Xong nó cười tít mắt - Con mong đến ngày mai quá.
- Sao thế? - Tôi vừa nhai vừa hỏi.
- Mai được đi cùng xe với chị Mai rồi.
- Ờ hớ...
- Sáng mai, hai mỹ nữ trên cùng một xe sẽ làm cho dân tình hai bên đường điên đảo. - Chắc chẳng bút nào gột lên được hết cái độ phởn của nó lúc này mất.
- Hic... Mỹ nhân... Nghe mà tí nữa nghẹn.
Nó tia ngang cho tôi một cái lườm sắc lẹm. Sát khí phát ra làm tôi phải tia mắt đi rồi gắp thức ăn ngay lập tức vì lạnh gáy.
- Hạnh này...
- Dạ?
- Chị xin lỗi, nhưng mà chắc chị vẫn đi cùng xe với Nghĩa thôi.
- Ơ... Sao thế chị?
- Tại... nói thế nào nhỉ? Tại trước giờ chị quen rồi ấy. Với cả cảnh em nhỏ hơn mà đèo chị, chị thấy nó cứ sao sao ấy. Ngại lắm...
- Hừm... ra là vẫn muốn đi với lão Nghĩa chứ gì?
Cả tôi và nàng không ai trả lời câu hỏi ấy cả, chỉ thoáng nhìn nhau rồi im lặng.
Và giải pháp của tôi lúc này là… tiếp tục cầm đũa lên, gắp, gắp và gắp.
"Ngon thật..."
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Y Trở Lại - Ngô Bình
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà

Đăng Truyện