Logo
Trang chủ
Chương 57

Chương 57

Đọc to

Biết là không trốn được, tôi miễn cưỡng:

- Mày muốn gì?

- Còn gì nữa. Giới thiệu tao đê.

- Tao biết sơ sơ thì có gì mà giới thiệu. Bạn của Mai đấy.

- "Ui a..." Ra là gái thành phố, thảo nào... Thôi để tao ra tự lực cánh sinh.

Nói rồi nó chạy biến luôn.

Lúc tôi xách chai dầu ăn ra gần đến cửa thì thấy thằng Nhật đang đứng ở ngoài với Trà, vừa cười nói vừa khua chân múa tay ra chiều vui vẻ lắm.

Có vẻ giờ không phải lúc tôi nên ra cho lắm. Quay lại bên trong một lúc thì thằng Nhật cũng về, để lại một mình Trà ngồi lại ngóng vào trong chờ tôi.

- Cậu chờ có lâu không?

Chỉ thấy cô nàng cúi đầu chứ không trả lời.

Hay là nghe không rõ nhỉ?

Tôi leo lên xe chực đạp, nhưng vẫn hỏi lại:

- Cậu không sao chứ?

Vẫn im lặng...

"Chẳng lẽ Trà giận gì mình à?"

Cơ mà tôi đâu làm gì sai đâu.

"Hay là do mình bắt Trà đợi lâu quá?"

Cái lý do này chẳng đáng là lý do luôn.

"Chẳng lẽ thằng Nhật nói đểu gì mình à?"

Nãy giờ chắc có mỗi cái này là thuyết phục nhất, thằng này...

Tôi còn chưa kịp quay lại để hỏi tiếp. Thì bỗng đâu từ đằng sau, hai cánh tay luồn qua hai bên hông tôi rồi quàng lại với nhau, xiết thật chặt. Chặt đến mức tôi còn cảm giác được từng hơi thở của Trà phả ra ngay sau lưng.

Giật bắn mình, tôi bất ngờ nhảy vọt khỏi xe không một chút do dự, trố mắt nhìn Trà.

- Cậu làm gì vậy?

- ...

Đáp trả tôi vẫn chỉ là cái cúi đầu im lặng.

- Rốt cuộc là cô muốn cái gì? - Tôi bực tức hét lên.

- Làm một phép thử thôi. - Trà ngẩng mặt với nụ cười trên môi từ bao giờ - Không ngờ con người cậu giống y những gì Mai nó tả thật. Haha...

- Tả? Tả... như nào? - Tôi không biết giờ mặt tôi nó "ghệt" ra như thế nào nữa.

- Cái thể loại nhát gái level max như cậu giờ phải gọi là hiếm có khó tìm lắm đấy. Mới trêu có tí mà mặt đỏ ửng lên rồi kìa. Tớ đùa một tí thôi, cậu lên xe đi còn về. Hì hì.

Tôi nhìn về phía Trà với một ánh mắt nghi hoặc, ngồi lên xe chốc chốc lại ngoảnh về đằng sau như dè chừng.

- Thôi nào, không có lần thứ hai đâu mà lo.

- Chắc chứ?

- Chắc mà.

Tôi không đáp lại, cũng chẳng muốn nói gì cả.

Ấy vậy mà xe đi được một chốc, giọng nói phía sau xe tôi lại cất lên.

- Cậu biết vì sao Mai nó lại về đây không?

- Có.

Tôi nghĩ mình đã có thể nói là "Không", nhưng chẳng hiểu do đâu mà lại trả lời như vậy.

- Sao thế được? Nó nói là cậu quên rồi mà?

- Tớ mới nhớ ra gần đây thôi. Mà Mai kể cho cậu nghe hết à?

- Ừm... Một câu chuyện buồn nhỉ? Một cô gái bị người mình thương lãng quên từ bé. Cho đến khi lớn quay về với mong muốn nối lại chuyện xưa thì ngờ đâu chàng ta lại có người khác rồi.

Vừa nghe Trà nói, tưởng chừng như tôi cũng vừa lội lại dòng kí ức ấy với niềm day dứt khôn nguôi.

- Mai kể với cậu hết nhỉ.

- Bạn thân mà. Cơ mà cậu kể với nó chuyện cậu nhớ ra hết chưa?

- Chưa.

- Sao vậy?

- Tớ sợ khi nói ra rồi, hai đứa sẽ không còn có thể cười đùa vô tư như giờ nữa.

- Cũng phải... Mà tớ bảo này.

- Cậu cứ nói.

Giọng Trà trầm hẳn lại, rành rọt từng chữ:

- Không cần biết cậu nhớ hay quên, cậu nói ra hay để lại trong lòng. Tớ biết cậu yêu người khác rồi. Nhưng tớ cũng mong cậu đừng bao giờ làm tổn thương nó. Trông vậy thôi, nó không được mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu. Nếu cậu để nó về thành phố trong sự tủi hờn, đau khổ. Thì tớ nhất định sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.

Tôi lặng im. Thấm thía câu nói ấy, đó cũng là điều mà lòng tôi hằng mong mỏi. Cả hai đứa không nói với nhau lời nào nữa, cái xe cũng theo vậy mà lặng lẽ trôi đi chỉ để lại tiếng líp quay vang lên đều đều trong sự yên ắng.

Xa xa, sân nhà tôi sáng rực lên dưới ánh đèn. Từ đây tôi có thể thấy làn tóc màu hung đỏ bồng bềnh lẩn khuất trong đó, cùng với cả nụ cười tươi trên môi. Chắc rằng ai không biết mà nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ rằng lòng người con gái ấy chẳng bao giờ muộn phiền cả.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà